Nàng run rẩy toan níu lấy dây cương, thì mũi tên thứ hai lại xé gió lao đến, cắm sượt ngay bên tay nàng, khiến nàng sợ đến c.h.ế.t điếng, không dám nhúc nhích.
Nào ngờ, người thì kinh hãi đứng tim, còn ngựa lại bất kham nổi điên.
Con ngựa hoảng loạn lồng lên, phi nước đại về phía trước. Nàng chỉ biết nghiến răng nắm chặt dây cương, trong khi Tống Niên ngồi trong xe bị xóc nảy đến tối tăm mặt mũi.
Bất chợt, một tiếng “roẹt” vang lên, dây kéo giữa ngựa và xe bị đứt phựt. Cỗ xe chao đảo rồi văng mạnh ra ngoài, Tống Niên là người đầu tiên bị hất tung khỏi xe.
Tim nàng như ngừng đập, còn chưa kịp thốt lên tiếng nào, một nam nhân đeo mặt nạ với thân thủ phi phàm đã tung mình lên không, vững vàng ôm lấy Tống Niên đang chơi vơi giữa không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng mới ý thức được tình thế hiểm nghèo của bản thân. Nàng vốn không biết cưỡi ngựa, sớm muộn gì cũng sẽ ngã ngựa, bị vó ngựa giày xéo đến mất mạng.
Nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Tống Niên gọi tên mình, còn chưa kịp ngoảnh đầu lại, đã cảm nhận được con ngựa dưới thân đột ngột khuỵu xuống, rồi cả người bị một lực mạnh kéo bổng lên không.
Nam nhân đeo mặt nạ kia đã túm lấy nàng, vừa đặt nàng vững vàng xuống đất, Tống Niên đã nức nở lao đến ôm chầm lấy.
“Có đau không.” Tống Niên xót xa nhìn những vết rướm m.á.u trên bàn tay nàng do ghì chặt dây cương.
Nàng khẽ lắc đầu. So với tính mạng, chút thương tích nhỏ này có đáng là bao.
Phía sau, toán kỵ binh im lặng dạt ra, chừa một lối đi.
Nguyên Cảnh Tùy tay vẫn cầm chiếc đèn lồng hoa sen, dù vạt áo có vương vài dấu chân người dẫm phải, hắn cũng không hề tỏ chút bực dọc, dáng vẻ vẫn ung dung tĩnh tại như thể dòng thời gian ngưng đọng quanh hắn.