“Cái c.h.ế.t của ngươi, đúng là không phải tai nạn. Đám sơn tặc ở Lạc Hà Sơn là người của Trường Ninh vương.”
“Trường Ninh vương thấy ngươi xinh đẹp, nhưng nhà họ Tô lại danh giá, hắn không thể ngang nhiên ra tay nên mới nghĩ ra cái trò dơ bẩn kia.”
“Hắn lúc đầu không định lấy mạng ngươi. Hắn chỉ muốn chiếm lấy người ngươi. Chỉ là, hắn không ngờ…”
Không ngờ ta lại cứng đầu đến mức thà c.h.ế.t không khuất phục, tự mình nhảy xuống vực.
Trường Ninh vương sau đó lập tức cho người bịt đầu mối, xử lý toàn bộ đám sơn tặc.
Nhưng hắn cũng không ngờ, trong đó lại có một tên trốn thoát, đào thoát tới một ngôi làng nhỏ, mai danh ẩn tích suốt mấy năm trời…
Câu chuyện tiếp theo, ta cũng đã dần ghép được rồi.
Tên sơn tặc sống sót ấy bị Phạm Trần An tìm được.
Từ miệng hắn, chân tướng năm đó dần hé lộ.
Diêm Vương thở dài: “Rõ ràng còn có nhiều cách tốt hơn để báo thù, sao phải nóng vội như vậy…”
Tạ Minh Triều cũng từng hỏi điều ấy.
Rõ ràng còn có nhiều cách hơn, có thể âm thầm từng bước từng bước vạch trần, vì sao lại lựa chọn cách liều lĩnh ấy?
Ta nhớ rõ, Phạm Trần An đã đáp lại thế nào.
Hắn nói: “Ta không muốn Cẩm Sắt lại bị người ta mang ra bàn tán nữa.”
Những lời đầy ác ý, những lời đồn đoán ầm ĩ, thị phi, mỉa mai – một lần là quá đủ.
Còn hắn, chỉ cần Trường Ninh vương phải chết.
Chết như thế nào, có ai biết được sự thật hay không, hắn không quan tâm.
13
Phạm Trần An rất cẩn thận, không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Nhưng tối hôm đó, khi hắn trở về, lại bị một bà lão bán bánh nhìn thấy.
Bà ấy còn trông rõ vết m.á.u trên vạt áo hắn.
Sáng sớm hôm sau, quan sai của Đại Lý Tự đến.
Phạm Trần An đứng yên, để họ lục soát người, rồi lặng lẽ bị áp giải đi.
Ta đứng giữa đám người đang hoang mang lo lắng, nhìn theo bóng lưng của Phạm Trần An, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức bắt đầu đau.
…
Chỉ còn một ngày nữa, ta phải quay lại địa phủ.
Mà Phạm Trần An vẫn chưa được thả ra.
Nghe nói Đại Lý Tự chẳng tra ra được gì, chỉ có thể tạm thời giam giữ hắn.
Ta không chờ được nữa.
Liền chạy đến Đại Lý Tự, đào lên kho báu nhỏ ta từng chôn dưới gốc cây trong viện từ lâu, đổi lấy một cơ hội gặp mặt.
Ba trăm lượng bạc, chỉ đổi được một khắc đồng hồ.
Qua chấn song nhà ngục, ta chăm chú nhìn gương mặt hắn.
Hắn gầy đi, quần áo lấm lem, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng.
Thấy ta đến, còn khẽ cười với ta một cái.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Ta cúi đầu, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn: “Đến xem ngài thế nào.”
Phạm Trần An ăn rất từ tốn, động tác ưu nhã, hoàn toàn không giống con nhà nghèo.
Trên người hắn luôn có thứ gì đó gọi là khí chất quý phái.
Nhưng hắn chỉ ăn vài miếng đã đặt bát xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi sắp phải đi rồi đúng không?”
“Phải.” Ta gật đầu. “Công tử có gì muốn dặn dò không?”
“Có.”
Phạm Trần An bỗng rướn người về phía ta, ngước mắt nhìn thẳng.
Ta sững người, bất giác cảm thấy ngượng, định lùi lại thì hắn đã nắm lấy cánh tay ta.
Giọng hắn hạ thấp:
“Dưới gầm giường trong phòng ta, có một chiếc hộp. Sau khi trở về, ngươi hãy lấy ra.”
Ta khẽ nhíu mày: “Rồi sao nữa?”
“Mở ra xem đi, có thể sẽ có ích cho ngươi.”
Phạm Trần An đáp.
Một khắc trôi qua quá nhanh.
Ngục tốt đã tiến lại thúc giục.
Ta thu dọn hộp cơm, đứng dậy, cùng hắn đi ra ngoài.
Đi được vài bước, ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Gương mặt hắn vẫn bình thản. Thấy ta quay lại, hắn chỉ mỉm cười, khẽ vẫy tay.
“Đi đi…”
Hắn mấp máy môi.
Ta không nghe rõ, chỉ có thể dựa vào khẩu hình để đoán.
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, cuối cùng hình thành hai chữ:
“Cẩm Sắt.”
“Choang ——”
Hộp cơm trong tay ta rơi xuống đất.
Ta chẳng còn để tâm gì nữa, chỉ muốn chạy về phía hắn.
Nhưng ngục tốt đã giữ chặt lấy tay ta.
“Một khắc đã hết.”
Ta quay đầu nhìn hắn, bị cưỡng chế kéo khỏi căn ngục âm u, ẩm thấp ấy.
Hắn biết.
Hắn biết tất cả…
14
Chiếc hộp dưới gầm giường Phạm Trần An, chính là thứ hắn mang về từ chỗ Trường Ninh vương.
Ta mở hộp ra, bên trong là một người giấy màu vàng, trên người viết tên của ta, xung quanh vẽ đầy những ký hiệu quỷ dị khó hiểu.
Giữa n.g.ự.c người giấy, cắm một thanh tiểu kiếm đỏ như máu.
Hồng Trần Vô Định
Không biết từ bao giờ, Diêm Vương đã đứng cạnh ta.
Hắn cau mày nhìn thứ trong hộp, trầm giọng:
“Tà thuật.”
Ta giật mình hoàn hồn: “Cái gì cơ?”
“Là tà thuật trấn hồn.” Diêm Vương cầm người giấy lên, giải thích:
“Trường Ninh vương hại ngươi c.h.ế.t thảm, nhưng bản thân lại cực kỳ mê tín quỷ thần, sợ ngươi c.h.ế.t rồi sẽ hóa thành lệ quỷ đến báo thù. Vì vậy hắn mời người dùng tà pháp để trấn áp hồn phách của ngươi.”
“Người thi pháp có đạo hạnh không tầm thường, vậy mà thật sự có thể giam giữ được một hồn một phách của ngươi.”
Ta nhìn người giấy kia, bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra nguyên nhân khiến ta hồn phách không đủ chính là vì thứ này.