“Chúc mừng ngươi, Phạm Trần An đã xóa bỏ ý định muốn chết. Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành trước thời hạn rồi.”
Cái gì?
Mà rõ ràng ta có làm gì đâu nhỉ?
Nghĩ ngợi một hồi, trong lòng lại có chút chột dạ, ta dè dặt liếc Diêm Vương:
“Không lẽ ngài đến để đưa ta đi?”
Diêm Vương lắc đầu:
“Ngươi còn mười ngày. Đến hạn, hồn phách tự khắc sẽ rời thân. Ta cần gì phải hối?”
“Chỉ là tiện nhắc nhở ngươi: nếu còn thời gian, tốt nhất hãy đi tìm phần hồn bị thất lạc.”
“Nếu không, dù ta có phá lệ cho ngươi đầu thai, kiếp sau của ngươi cũng chỉ là một kẻ thiếu hồn thiếu vía, biến thành kẻ ngốc đấy.”
Ta sững người: “Đi đâu mà tìm được?”
Diêm Vương nhún vai: “Ta sao biết được? Ta còn chẳng biết ngươi rơi mất hồn ở đâu.”
Mà ta cũng đâu có biết đâu.
Chẳng lẽ là lúc ngã xuống vực?
Có lẽ ta phải nghĩ cách đến đó tìm xem sao.
“Ngài nói…” lời còn chưa dứt, ta ngẩng đầu lên thì đã chẳng thấy bóng dáng Diêm Vương đâu nữa.
12
Mấy ngày liền, ta không thấy bóng dáng Phạm Trần An đâu.
Tiểu đồng nói hắn ra ngoài lo công chuyện, cụ thể là chuyện gì thì hắn cũng không biết rõ.
Chỉ nói rằng công tử đang điều tra một việc, điều tra rất lâu rồi, vài ngày trước… mới có chút manh mối.
Không tìm được hắn, ta cũng chẳng thể ngồi không.
Vậy là ta tranh thủ thời gian, tự mình đến chân vực năm xưa.
Tìm suốt hai ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Cuối cùng đành quay về Tô phủ.
Xem ra, kiếp sau ta thật sự sẽ thành kẻ ngốc như Diêm Vương nói.
Ba ngày sau, Phạm Trần An trở về.
Hắn xách theo một chiếc rương, cả người bụi bặm, mệt mỏi.
Đúng lúc ta trông thấy, liền chạy lên đón:
“Công tử đi đâu vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phạm Trần An nhìn thấy ta, thoáng sững người:
“Không sao, đã giải quyết xong rồi.”
Hắn lách qua ta, về thẳng viện của mình. Ta còn nghe thấy tiếng hắn dặn tiểu đồng chuẩn bị nước nóng để tắm gội…
Ta đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Vì ta đã nhìn rõ vạt áo hắn dính máu.
Đêm đó, trong phủ xuất hiện một vị khách không mời.
Tạ Minh Triều sắc mặt nặng nề, gạt gia đinh ra, xông thẳng vào viện Phạm Trần An.
Trực giác nói với ta chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Ta chẳng màng gì nữa, lập tức gào thầm trong lòng gọi Diêm Vương:
“Làm ơn cho ta nghe được bọn họ nói gì đi! Cầu xin ngài đấy!”
Chỉ một khắc sau, âm thanh trong phòng truyền thẳng vào tai ta, rõ ràng như thể ta đứng bên cạnh.
Tạ Minh Triều đè thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ khiếp sợ:
“Trường Ninh vương c.h.ế.t rồi, có phải do ngươi làm không?”
Ta trợn tròn mắt.
Trường Ninh vương là hoàng thúc nhỏ tuổi nhất hiện nay, tuy không có bản lĩnh, lại trăng hoa vô độ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng là một vương gia…
Vậy mà giờ hắn c.h.ế.t rồi?
Tạ Minh Triều nghi ngờ là Phạm Trần An ra tay.
Tim ta đập như sấm, nhưng vẫn nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Phạm Trần An không hề rối loạn, giọng hắn rất bình thản:
“Tạ tướng quân đang nói gì vậy? Tại hạ nào có cái bản lĩnh ấy?”
Tạ Minh Triều nghiến răng: “Ngươi có, sao lại không?”
“Đám sơn tặc ở Lạc Hà Sơn năm đó, chưa kịp điều tra đã toàn bộ sự thật đã tự sát, ngươi luôn truy lùng những kẻ còn sót lại. Ta biết ngươi nghi ngờ cái c.h.ế.t của Cẩm Sắt có uẩn khúc, biết ngươi bao năm nay vẫn không từ bỏ…”
“Chẳng lẽ… ngươi tra được gì rồi sao? Có liên quan tới Trường Ninh vương?”
Phạm Trần An trầm mặc một lúc, sau đó khẽ cười.
“Tạ tướng quân, giờ ngài có gia thất, phu nhân lại đang mang thai. Biết quá nhiều chuyện sẽ không tốt cho ngài.”
“Cái c.h.ế.t của Cẩm Sắt, nhất định phải có người trả lời rõ ràng. Mà người ấy chỉ có thể là ta, ta nợ nàng ấy.”
Một lời gần như là thừa nhận khiến Tạ Minh Triều nghẹn lời.
“Ngươi điên rồi…” Hắn nói: “Hắn là vương gia đó!”
“Là hoàng đế ta cũng giết.”
“Câm miệng!”
Trong lòng Tạ Minh Triều lúc ấy chỉ có một suy nghĩ: Phạm Trần An – hắn thực sự đã phát điên rồi.
…
Đêm khuya thanh vắng, sau khi ta gọi khản cả cổ, Diêm Vương rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.
Cả người hắn trông có vẻ mờ mịt, vừa ngáp vừa hỏi:
“Gọi ta làm gì khuya vậy?”
Ta nhìn hắn, trong lòng đầy phức tạp:
“Vì sao ngài không nói cho ta biết ta là bị người ta hại chết?”
Diêm Vương khựng lại, hơi sửng sốt:
“Ngươi đâu có hỏi?”
“Chúng ta ở địa phủ vốn dĩ không có nghĩa vụ nói rõ sự thật cho các oan hồn. Vì sao ư? Vì biết rồi chỉ càng khiến oán khí nặng hơn, không tốt cho việc luân hồi chuyển thế.”