“Ta tạm thời không muốn đầu thai. Ta muốn chờ một người.”
15
Bởi vì không có chứng cứ, cuối cùng Phạm Trần An cũng được thả khỏi Đại Lý Tự.
Hắn trở lại Tô phủ, toàn phủ mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Phạm Trần An đảo mắt nhìn về phía một tiểu nha hoàn đứng lặng nơi góc khuất:
“Chuyện ta bảo ngươi đi tìm, tìm thấy chưa?”
Nha hoàn kia ngơ ngác: “Hả?”
Có người thay nàng giải thích:
“Hỉ Nhi mấy hôm trước nửa đêm thức dậy thì bị ngã, đập đầu mất trí nhớ. Một tháng gần đây không nhớ gì cả.”
Phạm Trần An khựng người, thần sắc thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc.
…
Phán quan thu lại thông giới kính, mỉm cười:
“Thấy rồi chứ? Hắn thật sự không sao nữa rồi.”
Ta gật đầu: “Thấy rồi.”
Nói xong, tiếp tục ở lại địa phủ theo Mạnh Bà học nấu canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà khen ta có thiên phú, nấu canh không mặn không nhạt, vừa vặn.
Bà cứ thích bắt ta nếm thử.
Nhưng ta không dám.
Giờ hồn phách ta đã đầy đủ, nếu uống canh Mạnh Bà, ta sẽ quên sạch mọi thứ, quên cả Phạm Trần An.
Ngày tháng nơi địa phủ trôi qua rất nhanh.
Trước kia ta đốt cho mình không ít tiền giấy, nên cuộc sống dưới âm phủ cũng không tệ lắm.
Nhàn rỗi thì giúp Mạnh Bà hầm canh, hỗ trợ Ngưu Đầu Mã Diện chiên rán lũ ác quỷ trong chảo dầu, buồn quá thì lén mượn thông giới kính của phán quan để nhìn trộm Phạm Trần An.
Hắn đúng như Diêm Vương nói, thi đỗ, làm quan, thăng tiến, đường làm quan rộng mở vô cùng.
Ta cứ thế nhìn hắn từng bước, từng bước tiến lên.
Mọi thứ trông có vẻ đều rất tốt.
Chỉ là hắn mãi không lấy vợ, vẫn cô độc một mình.
Năm thứ bảy sau khi ta chết, ta thực sự quá rảnh rỗi rồi, bèn ngồi đếm ngón tay xem còn bao nhiêu năm nữa thì Phạm Trần An sẽ xuống đây.
Còn chưa kịp đếm xong, thì thấy phán quan hoảng hốt chạy vù qua người ta.
Ta túm lấy hắn: “Gì thế? Làm gì mà vội thế?”
“Lại đòi c.h.ế.t nữa rồi!”
Phán quan chẳng nói hết câu đã gạt tay ta ra:
“Ta phải đi tìm Diêm Vương gấp!”
Rất nhanh, bóng dáng hắn biến mất khỏi hành lang âm phủ.
“Không đúng! Ngươi nói rõ đã!”
Ta hét với theo: “Rốt cuộc ai lại muốn c.h.ế.t nữa?”
“Có lẽ là ta chăng?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Toàn thân ta như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ.
Rất lâu sau, ta mới từ từ quay đầu lại.
Phạm Trần An đứng đó, giống hệt dáng vẻ ngày đầu ta gặp hắn.
Áo vải thô đơn giản, dung mạo tuấn tú như ngọc.
“Chàng… sao lại xuống đây rồi?”
Ta nhìn hắn, ngẩn ngơ không nói nên lời:
“Vẫn chưa đến thời hạn mà.”
Hắn chỉ thở dài một tiếng, giọng bất lực:
“Thật sự là… quá nhớ nàng rồi.”
Lúc này đây, xuống đến địa phủ rồi, hắn không còn che giấu nữa, không lòng vòng vòng vo gì nữa.
Ta mặt đỏ bừng, nhào tới ôm lấy hắn, ôm thật chặt.
Ôm hồi lâu, ta đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo tay hắn đi.
“Ta phải giới thiệu chàng với một người.”
Ta nói: “Là một tỷ muội tốt của ta dưới địa phủ, tên là Mạnh Bà.”
“Quan hệ chúng ta thân thiết lắm. Chàng cũng nên thân thân với bà ấy một chút.”
“Để sau này lúc chúng ta đầu thai chuyển kiếp, bảo bà ấy pha nhạt canh cho chúng ta một chút.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn.
Phạm Trần An mỉm cười với ta, ánh mắt dịu dàng vô hạn: “Được.”