Công Lược Anh Trai Hắc Hóa
Chương 8:
Anh nhìn xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt, môi hơi nhếch tỏ ra vẻ xa cách lạnh lùng.
Rõ ràng là người quen giao tiếp nơi tiệc tùng.
Nhưng hiện tại… lại mang theo vẻ mệt mỏi và chán ghét rõ rệt.
“Ai cũng cười tươi với em, nhưng đến khi em sa cơ, chẳng có ai đưa tay giúp.”
Lúc ấy, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều đến câu nói kia của Anh cả, chỉ xem như anh cảm thán cho cuộc đời của tôi thôi.
Vì tôi chợt phát hiện một chuyện còn quan trọng hơn:
“Anh cả, Lệ Thanh Diễn hôm nay không đến à?”
“Ừ.” Anh nhấp một ngụm rượu, giọng bình thản.
“Cậu ta không đến được.”
“Sao lại không đến được? Không phải bên mình còn hợp tác chuyên sâu với anh ta sao?”
“Anh không mời.”
…
Tôi sững người.
Lệ Thanh Diễn nhà họ Lệ là một trong những khách hàng lớn của tập đoàn nhà họ Mộc, gần như chống lưng cho cả mảng kinh doanh chiến lược.
Sau này, nhờ vào quan hệ với Mộc Lê, hai bên còn liên hôn, trở thành cặp long phụng, thống trị thị trường.
Mà giờ thì sao?
Không mời?
“Dù gì cũng là đối tác làm ăn, không mời thì... có hơi bất lịch sự?”
Anh cả nghe tôi nói xong, tay ngừng lại, lười biếng liếc xuống tầng dưới một cái:
“Một gia tộc nhỏ bé thôi, không đáng mời.”
…
Lệ gia tài sản hơn chục tỷ, mà còn gọi là nhỏ?
Anh còn tỉnh táo không vậy?!
“Nhưng mà…” (anh ấy là nam chính mà tôi gào thét từ tận trong nội tâm!)
Tôi còn chưa kịp nói xong, Anh cả đã đẩy miếng quýt vừa bóc tới sát môi tôi:
“Há miệng.”
“Em tự ăn được.”
Tôi giật nhẹ lùi lại, muốn đưa tay đón lấy.
Anh cả lại tránh né, không cho tôi cầm:
“Há miệng.”
Thái độ thế này mà tôi không ăn, chắc... còn lâu mới xong chuyện.
Tôi đành mím môi ăn nhanh, nhưng dù tốc độ có nhanh đến mấy, môi tôi vẫn... lướt nhẹ qua ngón tay anh.
Ánh mắt Anh cả lập tức trầm xuống.
Tôi hoảng hồn vội quay đầu, giả vờ nhìn xuống bữa tiệc phía dưới:
“Em… em no rồi, không ăn nữa…”
“Hay là… anh mời Lệ Thanh Diễn lại đi? Chuyện làm ăn, đừng nên kết thù…”
“Để em đi mời cũng được.”
Tôi vừa nói vừa toan đứng dậy rút lui.
Tình hình đang quá kỳ lạ, tôi cần né thôi!
Nhưng Anh cả nắm lấy tay tôi, ấn tôi ngồi xuống lại.
“Không cần. Anh không thích cậu ta.”
“Đối tác bớt một người cũng chẳng sao, nhà mình vẫn thừa sức mà phát triển.”
Tôi há hốc miệng.
Anh cả… anh không phải là doanh nhân lấy lợi ích làm đầu sao?
Giờ lại nói không thích là cắt luôn khách hàng vậy?
Vì cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì tôi từng theo đuổi Lệ Thanh Diễn?!
“Anh biết… em từng theo đuổi anh ta phải không?”
Anh cả không đáp, chỉ cúi đầu bóc tiếp miếng quýt, khoé môi nhếch lên thành nụ cười lạnh:
“Biết. Nên anh mới không ưa cậu ta.”
…
Đồng tử tôi co rút.
Anh cả… anh biết mình đang nói gì không?!
Lệ Thanh Diễn vẫn xuất hiện.
Ngay sau khi Anh cả nói câu đó.
Ngay sau khi hệ thống tiếp tục thở dài:
“Ồ trời, ba người này hắc hóa cả rồi đấy ký chủ à~”
Nam chính sải bước bước vào trong ánh đèn lấp lánh, lập tức khiến cả sảnh tiệc xôn xao.
Ánh mắt Anh cả nheo lại, sắc bén như dao.
Tôi cũng hết hồn, rồi nhanh chóng nhìn thấy mẹ nuôi tươi cười kéo Mộc Lê ra chào đón anh.
Hai người bắt tay nhau, tôi thở phào nhẹ nhõm.
May là… có mẹ nuôi ra tay.
Nam chính sao có thể không xuất hiện? Mẹ nuôi là người thích anh ta nhất, đích thân chọn anh ta làm con rể tương lai của mình mà.
Lệ Thanh Diễn bước vào, vẫn đẹp trai như cũ, cao ráo, làn da trắng, gương mặt lạnh lùng.
Chà chà chà, đúng là nam chính đỉnh chóp.
Tôi phải xuống dưới thôi!
Cần phải có mặt, gây chút động tĩnh, níu chân nam chính, kéo cho Mộc Lê bước lên quỹ đạo định sẵn!
“Không được đi.”
Tay tôi bị kéo lại, Anh cả siết chặt cổ tay, mặt lạnh như tiền.
“Anh cả, đừng làm vậy…”
Tôi cố gắng rút tay ra, nhưng anh lại dùng lực rất mạnh, khiến cổ tay tôi đau điếng.
Chiếc vòng tay anh vừa đeo cho tôi cũng đang cấn mạnh vào da, khiến tôi nhíu mày.
“Anh cả, đau… em đau đó!”
Tôi rên lên, cuối cùng anh như sực tỉnh, lập tức thả tay ra, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Anh vội nắm lấy tay tôi kiểm tra, khi thấy phần da bị hằn lên bởi vòng tay, gương mặt anh tràn đầy hối hận:
“Xin lỗi, San San, anh xin lỗi.”
“Là lỗi của anh. Anh sẽ không để em đau nữa.”
“Lệ Thanh Diễn không yêu em… đừng đi gặp cậu ta, được không?”
Tôi giật tay lại, rút khỏi tay anh, rồi cắn môi quay người muốn rời đi.
Nhưng ngay lập tức đụng phải anh hai đang đứng sừng sững ở lối cầu thang.
Anh ấy không biết đứng đó từ bao giờ.
Vẻ dịu dàng ngày thường hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi mắt u tối đáng sợ.
Một người thường như ánh trăng, giờ lại như bóng tối nuốt trọn cả ánh sáng.
Tôi đứng khựng lại, hít sâu một hơi.
Xong phim rồi, với cái tràng diện này thì tối nay tôi không thể xuống dưới nữa rồi.
Từng bước đi như đè nặng tim tôi, tôi quay trở về phòng.
Tựa người vào cánh cửa, thân thể như bị rút sạch sức lực.
Ba người… toàn bộ đều hắc hóa.
“Ký chủ đừng sợ… CPU đã hồi phục 89% rồi, sắp tìm ra nguyên nhân khiến họ hắc hóa.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, nhưng cảm giác hoang mang vẫn bám chặt trong tim.
Trong đầu tôi lại hiện lên câu nói trước đây của hệ thống:
“Bọn họ điên thật rồi. Tôi sợ lắm. Nhiệm vụ này e là không thể hoàn thành nổi đâu…”
“Với tình hình này… bọn họ, rất khó… mà từ bỏ tôi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com