Công Lược Anh Trai Hắc Hóa
Chương 9:
Trên sân thượng, Mộc Phong bước đến, nhẹ nghiêng tay chạm cốc với Mộc Nhất Minh.
Thủy tinh va vào nhau phát ra tiếng keng giòn vang, rượu đỏ trong ly khẽ lay động, ánh sáng lung linh.
Anh ngửa đầu nhấp một ngụm, cổ họng khẽ chuyển động.
Hương vị chan chát trượt xuống yết hầu, để lại dư vị nặng nề.
“Anh à… Em thật sự không kìm được nữa rồi. Người mà em ngày đêm nhớ nhung đang ở ngay trước mắt, vậy mà em lại phải làm như không thể chạm tới…”
Mộc Nhất Minh cũng giật nhẹ cà vạt, ánh mắt dừng lại ở phía dưới nơi Lệ Thanh Diễn đang khiêu vũ cùng Mộc Lê.
Trong đáy mắt anh lóe lên tia tối lạnh như sương.
Ly champagne cạn sạch.
Lúc cất giọng lại, trong âm thanh đã mang đầy lạnh lùng và tăm tối:
“Nếu không thể cấm em ấy, vậy thì... để hắn biến mất đi.”
“Hừ… Đó là Lệ Thanh Diễn đấy. Đụng vào, e là phải m.á.u chảy thành sông.”
Mộc Phong cũng nhìn về phía hai người đang khiêu vũ:
“Vậy thì sao chứ?”
Nói rồi, anh ngửa đầu nhìn lên mặt trăng.
Đường cằm căng chặt, ánh mắt đầy sự quyết tuyệt:
“Chỉ cần… hắn biến mất…”
“Thì mặt trăng kia… sẽ chỉ thuộc về mình tôi.”
Sau đêm đó, Anh cả và Anh hai bắt đầu ra ngoài suốt, gần như không còn ở nhà.
Tôi đã chấp nhận được sự thật ba người họ đều hắc hóa rồi, định bụng sẽ điều chỉnh chiến lược công lược lại từ đầu.
Kết quả đối tượng công lược chạy đi đâu cả rồi.
Chỉ còn Mộc Lê là ngày nào cũng chạm mặt, sáng gặp trưa thấy, mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Dạo này cậu… rảnh ghê ta?”
Tôi nghi ngờ nhìn Mộc Lê đang ngồi sofa xem bản tin.
Tiệc đã qua được một tuần rồi.
Lẽ ra lúc này… cô ấy và Lệ Thanh Diễn phải dính nhau như sam chứ?! Sao còn ở nhà?
“À… ờm…” Mộc Lê bị tôi hỏi đến lúng túng, “Tôi… cậu có chuyện gì à?”
“Cậu… chẳng có buổi hẹn nào hết hả?”
“Không có.” Mộc Lê lắc đầu, nhưng mặt thì đỏ như gấc chín.
Nói dối quá dở rồi đó con gái ngoan của mẹ .
Tôi nheo mắt lại, ánh mắt khóa chặt cô ấy:
“Nói thật đi.”
Mộc Lê há miệng, chuẩn bị khai, tôi lập tức bồi thêm một câu:
“Cậu nói dối dở lắm, mặt đỏ như cà chua rồi kìa.”
“À…”
Mộc Lê cười ngại ngùng, nhỏ giọng:
“Cậu phải giữ bí mật đó.”
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Tôi đảm bảo.”
Ôi con ngoan của mẹ ơi, sao con lại dễ tin người vậy?
Mẹ là người mắng con suốt nửa tháng trời mà sao vừa mới hỏi đã khai hết rồi con ơiiiiii!
“Tôi… có quen một người cảm thấy khá ổn. Nhưng gần đây hình như công ty anh ấy gặp rắc rối gì đó, nên bận lắm.”
…
Tay tôi đang bóc quýt khựng lại, mặt đơ toàn tập.
Rắc rối?
Lệ Thanh Diễn mà bị gây khó dễ thì đã là hiếm lắm rồi, làm gì có chuyện ai dám chèn ép anh ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tia sáng vụt qua đầu tôi, mắt lập tức trợn to.
Chẳng lẽ là…
Hệ thống: “Chuẩn đó. Chính họ.”
Quả thật là bọn họ!
Tôi lén vào thư phòng của Anh cả, và tìm thấy bản kế hoạch liên minh nhằm triệt hạ Lệ Thanh Diễn.
Ngay giây phút nhìn thấy tập tài liệu đó, tôi như bị đóng băng từ đầu đến chân.
Họ định… xoá sổ nhà họ Lệ!
Không được!
Nếu Lệ Thanh Diễn sụp đổ, thì cốt truyện chính coi như tiêu luôn!
Tôi mơ hồ đoán được Lệ Thanh Diễn bị dính líu là vì tôi.
Nhưng nếu muốn giữ được nguyên bản tuyến tình cảm của nữ chính, thì tôi không thể tách khỏi Lệ Thanh Diễn hoàn toàn.
Nhưng nếu tôi tiếp cận anh ta, mấy ông anh sẽ hắc hóa còn nhanh hơn ép trái cây nữa.
Tôi cắn răng, đặt lại tài liệu vào đúng chỗ.
Tôi quyết định đi tìm Lệ Thanh Diễn để báo tin.
Tôi không ngu đến mức đưa thẳng tài liệu cho anh ấy, nhưng chỉ cần nhắc khéo, dù là mượn cớ bàn chuyện làm ăn hay gì đi nữa…
Miễn là anh chịu đi gặp các anh tôi, thì tôi vẫn còn cơ hội cứu được cả cốt truyện.
Thu dọn xong đồ, tôi vừa bước ra đến cửa...
“Két——”
Một chiếc môtô phân khối lớn trượt bánh dừng ngay trước mặt.
Mặc đồ biker đen ngầu, Mộc Hàn Dã tháo mũ bảo hiểm, ôm trong một tay, còn tay kia thì đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm màu hồng.
Tôi theo bản năng đón lấy, rồi mới lờ mờ hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Mộc Hàn Dã nghiêng đầu ra hiệu:
“Lên xe, anh chở em.”
“Anh còn chưa biết em đi đâu mà?”
“Dù là đâu… anh cũng đưa em đi.”
Tôi: ...
Thực ra thì… nhà có tài xế riêng mà.
Nếu được chọn thì tôi vẫn thích ngồi xe sang xịn mịn hơn.
Chưa kịp từ chối, cổ tay đã bị kéo mạnh cái mũ hồng bị ấn lên đầu tôi, cài chốt “tách” một tiếng.
Mộc Hàn Dã mặt lạnh như tiền, nhưng động tác lại nhẹ nhàng bất ngờ, nghiêm túc giúp tôi gài mũ.
Ánh mắt anh thấp xuống, đối diện với ánh nhìn của tôi trong khoảnh khắc, đáy mắt đen láy hơi tối đi.
Rồi bỗng nghiêng mặt, khẽ làu bàu, giọng khàn khàn:
“Chạm cái là đỏ, như búp bê sứ vậy, mềm nhũn… chẳng dám dùng lực tí nào.”
“Đi đâu? Tìm ai?”
“Nhà họ Lệ, tìm Lệ Thanh Diễn.”
Tôi hơi chột dạ, đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.
Nhưng Mộc Hàn Dã chỉ im lặng vài giây, rồi nổ máy ngay.
Tăng tốc mạnh đến nỗi tôi còn chưa kịp nghĩ có nên ôm eo anh không… thì đã buộc phải ôm rồi.
Gió rít bên tai, tôi bám chặt vào eo anh, tim lại đập loạn lần nữa.
Chiếc xe lướt vút trên con đường rộng, đèn đường lùi dần phía sau.
Nhưng càng đi… tôi càng thấy có gì sai sai.
“Mộc Hàn Dã! Anh điên à! Đây là đường ra ngoại ô đấy!”
Tôi trừng mắt, không thể tin nổi.
Định chơi chiêu này à?
“Anh không thể để em đi gặp Lệ Thanh Diễn.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com