Công Lược Anh Trai Hắc Hóa
Chương 7:
Anh hai như rất hài lòng với hiệu quả câu nói đó.
Anh quay sang tôi, nở một nụ cười nhẹ như không:
“San San ăn no rồi chứ? Vậy thì lên phòng nghỉ một lát nhé.”
“Ở dưới này không vui, thì đừng ngồi đây nữa.”
Nói xong không cho tôi kịp phản ứng gì, anh nắm lấy tay tôi kéo đi luôn.
Tôi đơ luôn, cứ thế bị anh hai dắt tay dẫn lên lầu như một con cá mộng du.
Cho đến khi hệ thống đột nhiên hét toáng lên trong đầu tôi:
“Má ơi!!! Căng thiệt đó! Anh hai mà chưa hắc hóa thì tôi lộn ngược nuốt... bánh bao luôn!”
Tiếng hét làm tôi giật mình, chân bước hụt, cả người theo phản xạ ngã chúi về phía trước.
Một vòng tay vững chắc kịp thời ôm lấy tôi, cứu tôi khỏi màn hôn đất thảm họa.
Anh hai giữ tôi rất chặt, nhưng lực lại được kiểm soát vừa đủ, không khiến tôi thấy đau.
Tôi còn chưa hoàn hồn, người cứ đơ như con hamster bị dọa ngu, đứng ngây ra mất mấy giây mới hoàn hồn.
“Không sao chứ?”
Giọng anh hai dịu dàng vang lên, hơi thở và độ rung nơi lồng ngực… rõ ràng đến mức khó tin.
Tôi chợt nhận ra, mặt tôi đang dán sát vào n.g.ự.c anh ấy, một chiếc cúc áo còn đang cấn vào tai tôi.
“Không sao…”
Tôi lắc đầu, định đứng dậy để kéo giãn khoảng cách.
Thế nhưng tiếng tim đập bên tai lại vang rõ mồn một.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tôi sững người, ngẩng đầu lên nhìn anh hai và ngay lập tức thấy rõ đường viền xương hàm góc cạnh, cùng với cổ họng đang khẽ chuyển động.
“Anh hai?”
Vòng tay anh bỗng siết lại, hoàn toàn ôm trọn lấy tôi vào lòng.
Một tay đỡ đầu tôi, ghì sát vào hõm cổ anh.
Tư thế ấy… mang theo sự trân trọng tuyệt đối.
“Gọi lại lần nữa đi, San San… gọi anh lần nữa đi…”
“…Anh… hai…”
Tôi cắm đầu chạy về phòng, đóng cửa cái rầm, rồi tựa lưng vào cánh cửa, toàn thân căng như dây đàn.
Tay chân lạnh như ngâm nước đá.
Trong đầu tôi chỉ còn quanh quẩn câu thì thầm của anh hai lúc nãy, vang vọng như dính lời nguyền:
“San San… ở bên anh cả đời được không?”
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi cảm giác não mình sắp cháy luôn rồi.
Thôi được, hệ thống ạ, tôi thừa nhận hồi đó tôi chửi cậu hơi quá.
Chứ với tình hình hiện tại, cậu không cháy CPU mới là bất thường đấy!
“Anh ba xác nhận là hắc hóa. Giờ đến lượt… Anh hai cũng hắc nốt rồi sao?!”
“Tối hôm đó rốt cuộc là có mấy người hắc hóa vậy? Một người hôn mà có tới hai người phát điên?”
“Bọn họ bị gì vậy trời?! Tự dưng không cần em gái ruột, lại đ.â.m đầu vào tôi làm gì?!”
“Vì sao?! Cuối cùng là vì sao bọn họ hắc hóa?!”
“Hệ thống ơi… Cậu còn xài được không vậy?! CPU sửa xong chưa?!”
Tôi vừa đi vòng vòng trong phòng như con gà mắc dây, vừa lảm nhảm như người thần kinh.
Nói gì tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Chỉ biết là… quá khủng bố rồi.
“Ký chủ… làm sao bây giờ?”
Hệ thống bỗng lên tiếng, nhưng trong giọng máy móc lạnh lùng ấy lại có chút… run rẩy?
“Bọn họ điên thật rồi. Cậu thấy sợ không không? Chứ tôi thấy sợ rồi đấy.”
“Tôi cảm giác… nhiệm vụ này chắc chắn fail mất thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì với tình hình này, bọn họ… kiểu gì cũng sẽ phát cuồng sớm thôi.”
…
Hả???
Tôi khựng lại giữa phòng.
Lúc này rồi mà cậu còn hù dọa tôi hả trời?!
Tiệc chào đón Mộc Lê cuối cùng vẫn được tổ chức.
Và còn tổ chức… siêu gấp, ngay tối hôm sau.
Hầu như tất cả nhân vật có m.á.u mặt trong thành phố đều đến dự.
Mẹ nuôi đặc biệt đặt may một chiếc váy cao cấp cho Mộc Lê, trang điểm cho cô ấy như một nàng công chúa quý tộc.
Vừa bước ra liền được bao vây bởi ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trồ khen ngợi.
Mẹ dắt tay cô ấy đi chào từng người, giới thiệu thân phận “con gái ruột nhà họ Mộc”, mặt bà rạng rỡ suốt cả buổi.
Còn tôi? Một nhân vật phụ đúng nghĩa.
Không ai để ý.
Tôi chỉ mặc một chiếc đầm dạ tiệc đơn giản, ngồi ở ban công tầng hai, vừa làm chim cút nhàm chán, vừa quan sát toàn cảnh phía dưới.
Tôi không buồn.
Chỉ là… lười giao tiếp thôi.
Ngồi đây vừa yên tĩnh, vừa có thể xem hết ai tới ai lui.
Nam chính Lệ Thanh Diễn sẽ đến vào hôm nay đấy!
Tôi phải đích thân canh mới được. Đảm bảo để con gái ngoan của tôi và anh ta gặp nhau suôn sẻ.
Dù bên phía các anh trai đang bị hơi khó làm, nhưng ít nhất tôi cũng phải giữ vững tuyến nữ chính này.
Dù gì cũng phải giữ lại một đầu còn bình thường cho chắc.
Lúc này, Anh cả xuất hiện.
Anh ấy mặc một bộ vest đen cao cấp, dáng người cao ráo, bưng ly rượu đến ngồi cạnh tôi, giọng nói trầm nhẹ:
“San San, không vui à?”
(Trong lòng đang nghĩ: Không phải không vui.)
Miệng tôi lại trả lời:
“Ừ, em không muốn xuống.”
“Không muốn thì thôi, miễn em thích là được.”
Anh nhấp một ngụm rượu, rồi rút từ túi ra một hộp nhung đỏ:
“Tặng em.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy, mở ra… là một chiếc vòng tay lấp lánh, đúng kiểu tôi thích.
“Thích không?” anh hỏi.
“Thích!” Tôi gật đầu, mắt sáng rực.
“Lại đây.”
Anh đặt ly rượu xuống bàn, cầm lấy hộp, tự tay đeo vòng vào cổ tay tôi.
Ngón tay anh rất đẹp, trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Làn da chạm vào nhau, hơi ấm nhẹ nhàng lan ra.
Tôi vốn chẳng để ý.
Cho đến khi… anh nắm lấy tay tôi.
Tôi hoảng hồn, trợn to mắt:
“Anh… Anh cả?”
“Không sao.”
Anh lập tức buông ra, ngồi thẳng lại như không có chuyện gì.
“Lâu rồi không nắm tay em như vậy, có chút nhớ thôi.”
Lâu rồi?
Cái gì mà lâu rồi?
“Hôm nay nhiều khách thật.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com