A tỷ với a huynh đều thông minh hơn ta. Ngày thứ hai sau khi phụ hoàng đến thăm, Cung Bảo Tuấn liền được giải trừ lệnh cấm, đãi ngộ của hoàng tử công chúa cũng đều được khôi phục.
Bọn họ cũng như ta, đối với phụ hoàng thì oán trách, còn đối với Diêu quý phi thì là thù hận không giấu nổi.
Hậu cung vốn dĩ đầy rẫy đấu đá, phụ hoàng đã quen rồi. Chỉ cần không oán hận ngài, thì trong mắt ngài, vẫn là những đứa con ngoan.
Trong tất thảy màn kịch đó, diễn hay nhất lại là Trương lão. Ông đem bài tập mà a huynh cố ý làm qua loa nộp lên, mắng cho một trận như trời giáng, như thể chưa từng dạy dỗ chúng ta lấy một ngày.
A huynh trước mặt mọi người mắt đỏ hoe, uất ức mà nói:
“Chỉ là giữa chừng gián đoạn năm năm, xin người cứ đợi xem, có ngày ta sẽ khiến người phải nhìn bằng con mắt khác!”
Phụ hoàng nghe xong, đích thân gọi a huynh vào thư phòng an ủi. A huynh ra về với gương mặt vừa mừng rỡ vừa kiêu hãnh, chỉ để lại một câu:
“Thuở nhỏ người đã từng khen ta thông minh, nay ta nhất định không làm người và mẫu phi phải thất vọng.”
Nghe nói a huynh rời đi rồi, phụ hoàng còn ngồi lặng trong ngự thư phòng thật lâu. Không rõ có nhớ lại những năm tháng ở Cung Bảo Tuấn khi cha từ con hiếu không.
Chuyện gì cũng tốt… chỉ là, a tỷ không chịu để ý đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm trở về, tỷ chỉ liếc ta một cái, lạnh như băng:
“Đã có bản lĩnh lừa được cả người nhà, thì từ nay đừng gọi ta là tỷ nữa. Gọi Hứa Tòng là ca đi.”
Tỷ biết rồi. Biết chuyện ta với Hứa Tòng trước mặt Đào cô cô chỉ là diễn kịch — chỉ là cần một lý do khiến tỷ không nghi ngờ việc ta ra ngoài và bị đói gầy.
Việc lấy thân mình ra chắn đao, khiến phụ hoàng nhớ đến chúng ta, vốn là kế hoạch của a tỷ.
Nhưng ta với Hứa Tòng đều thấy, bất kể là tuổi tác hay tính tình, người làm chuyện ấy, chỉ có thể là ta, mới dễ thành công nhất.
Ngươi xem giờ đây, Diêu quý phi tìm đủ mọi cách muốn bắt lỗi chúng ta, mà cũng chỉ lôi được chuyện tiểu thái giám dẫn ta ra cung từng chịu ơn mẫu phi.
Phụ hoàng nghe vậy, thở dài một tiếng, còn ban thưởng cho hắn.
Nhưng ta hiểu vì sao a tỷ giận — bởi vì tỷ thương ta.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cho nên, dù có thành công thế nào, ta cũng không dám thở mạnh, chỉ biết nín nhịn, gặp cơ hội là tìm cách nịnh nọt làm lành.
Chúng ta là ruột thịt, còn như vậy… Hứa Tòng so ra, thật khổ hơn ta nhiều.