Năm ta mười ba, a huynh vừa tròn mười tám. Ta muốn kiếm một món lễ vật cho a huynh, bèn đi cầu Hứa Tòng dẫn ta xuất cung.
Hứa Tòng chẳng từ chối, chỉ đổi điều kiện:
“Ngươi gọi ta một tiếng ‘tỷ phu’, ta liền đưa ngươi đi.”
Ta mím môi chẳng nói, người mà a tỷ chưa nhận, ta quyết cũng chẳng nhận.
Hắn cười lạnh:
“Thế thì vậy đi, mỗi ngày chỉ được ăn cháo gạo lứt, một tháng sau ta vẫn đưa ngươi đi.”
Ta bĩu môi:
“Uống thì uống!”
A tỷ vốn không cho phép Hứa Tòng đơn độc gặp ta, nên có Đào cô cô đứng cạnh trông chừng. Nghe xong đối thoại của ta với hắn, bà chỉ bật cười.
Một tháng sau, ta mang khuôn mặt gầy gò vì đói, khoác y phục cung nữ, lặng lẽ theo chân một tiểu thái giám, bước từng bước nhỏ ra ngoài cung.
Đi ngang ngự hoa viên, ta gặp phụ hoàng. Người đã già đi đôi chút.
Khi xưa, phụ hoàng thích nhất là đặt ta lên cổ mà cõng, mẫu phi dẫu có khuyên rằng làm thế tổn uy thiên tử, người cũng chẳng nỡ bỏ.
Sự bướng bỉnh và ngốc nghếch của ta, phần lớn là do phụ hoàng nuông chiều mà thành.
Vậy nên, khi thấy một thị vệ rút đao đ.â.m về phía phụ hoàng, ta theo bản năng liền lao ra chắn.
Tỉnh lại lần nữa, đã là mấy ngày sau. Ta nằm trên giường của Dưỡng Tâm điện — chiếc giường vốn chỉ dành cho phụ hoàng.
Thái y nói, nhát d.a.o kia chỉ lệch thêm một chút là ta đã chẳng thể tỉnh lại.
Phụ hoàng nhìn ta, khóe mắt đỏ hoe:
“Bảo Quỳnh của trẫm lớn thật rồi… Trẫm… suýt nữa chẳng còn được thấy con nữa.”
Ta quay đầu, tránh bàn tay người định vuốt mặt ta:
“Phụ hoàng không cần Bảo Quỳnh nữa… Cơm cũng chẳng cho ăn no… Vậy thì Bảo Quỳnh cũng không cần người!”
Sắc mặt người trầm xuống:
“Là ai? Ai dám để công chúa của trẫm phải chịu đói? Lưu Toàn Thắng! Mau tra xem là tên thái giám nào làm càn!”
Lưu công công, lão thái giám thân cận bên phụ hoàng, vừa mỉm cười vừa đáp:
“Công chúa đang giận dỗi ngài đó. Nếu thật lòng không cần ngài, thì đã chẳng lấy thân mình mà đỡ nhát đao kia rồi. Dao ấy đ.â.m sâu lắm, lão nô trông mà còn thấy đau thay.”
Nhắc tới chuyện ta chắn đao, sắc mặt phụ hoàng liền dịu lại. Người khẽ xoa mặt ta, lần này ta không tránh nữa.
Người xót xa:
“Gầy rồi… Trước đây là một tiểu béo tròn, giờ mặt đã vàng vọt thế này…”
Đang nói, Diêu quý phi bước vào. Nàng nhận bát canh từ tay cung nữ, tươi cười ân cần:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thần thiếp thấy đúng thật, công chúa gầy đi nhiều. Hay là vào cung thần thiếp ở, thần thiếp sẽ chăm con bé trắng trẻo mập mạp lại.”
Nàng vẫn đẹp như năm nào. Nếu mẫu phi còn sống, chắc chắn còn đẹp hơn nàng gấp bội. Nhưng mẫu phi… không còn nữa.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, vung tay hất đổ bát canh nàng đưa, lớn tiếng như một đứa trẻ mười ba:
“Ngươi là kẻ xấu! Là ngươi hại c.h.ế.t mẫu phi ta! Ta không uống thứ gì của ngươi!”
Nàng sung sướng đến suýt không giấu nổi vẻ đắc ý, vội kêu to:
“Ôi chao, công chúa còn nhớ chuyện mẫu phi năm xưa cơ đấy. Nhưng con còn nhỏ không hiểu, là mẫu phi con làm sai trước. Trách sao được thánh thượng!”
Nàng nhấn mạnh hai chữ “thánh thượng” như muốn nhắc ta rằng, chính phụ hoàng là người hạ chỉ g.i.ế.c mẫu phi.
Phụ hoàng nhìn ta, giọng trầm xuống:
“Bảo Quỳnh, con hận trẫm sao?”
Nước mắt lưng tròng, ta nghẹn giọng:
“A huynh với a tỷ đều nói phụ hoàng hồ đồ… Nói là chính Diêu quý phi hãm hại mẫu phi… Họ nói, sẽ có ngày tìm ra chứng cứ, khiến người phải hối hận!”
Ánh mắt phụ hoàng lại mềm xuống:
“Vậy… các con, chỉ muốn trẫm hối hận thôi sao?”
Ta quay mặt đi, lạnh lùng nói:
“Nếu phụ hoàng không g.i.ế.c Diêu quý phi, thì chúng con… không bao giờ tha thứ.”
Diêu quý phi mặt trắng bệch, lui ra ngoài. Ta uống thuốc, giả bộ ngủ, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Đêm đến, ta nghe phụ hoàng hỏi Lưu công công:
“Bảo Quỳnh nói không hận trẫm… Ngươi nghĩ là thật sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lưu công công đáp khẽ:
“Nô tài thấy, lục công chúa vẫn thẳng tính như xưa. Nếu thật muốn lừa ngài, đã chẳng nổi đóa với quý phi. Ngài hỏi có hận không, nếu là kẻ có dã tâm, hẳn sẽ khéo léo chối bỏ. Nhưng nàng tức giận, là bởi nàng thật lòng xem ngài là phụ thân.”
Phụ hoàng bật cười khe khẽ:
“Phải rồi… Chỉ có tiểu lục mới cái gì nghĩ trong lòng là thốt ra miệng, chẳng giấu được ai. Quả nhiên vẫn như xưa… Ngày mai, tới Cung Bảo Tuấn một chuyến đi.”
Lưu công công là người hiểu phụ hoàng nhất. Ông ấy chẳng nói đỡ ta, chỉ là nói đúng điều phụ hoàng muốn nghe.
Đào cô cô nói, phụ hoàng vẫn còn nhớ thương chúng ta.
Hứa Tòng thì bảo ta cứ mãi ngây thơ là được.
Cả hai… đều không sai.
———————
Làm cách nào để mời mấy bà vào đoạn chat cộng đồng tui vừa lập được nhỉ?