A tỷ lại trở về thân phận cao cao tại thượng của một vị công chúa, Hứa Tòng chẳng thể tùy tiện ra vào cung Bảo Tuấn như trước.
Muốn lẻn vào lúc đêm khuya, a tỷ lại nuôi chó giữ cửa, hễ có động tĩnh là sủa vang trời.
Ta từng nghe a tỷ khi cho chó ăn thì thầm rằng:
“Chó đực thì nên đi với chó cái, đời đời kiếp kiếp. Hay lắm, A Hoàng, nhớ kỹ, chớ để phường dơ dáy cùng loài với ngươi bén mảng vào trong.”
Tỷ nói vậy là cố ý. Với bản lĩnh của Hứa Tòng, trong cung nữ thái giám ở cung Bảo Tuấn, ắt có người của hắn. Những lời ấy, tất nhiên sẽ truyền đến tai hắn.
Chẳng những thế, a tỷ năm nay đã hai mươi hai, chuyện hôn phối của tỷ nay đã đặt lên long án của phụ hoàng. Dù có xoay vòng thế nào, cũng chẳng thể tới lượt một kẻ như Hứa Tòng.
Trong ba chúng ta, năm ấy tỷ đã quá tuổi để ngu ngơ, lại hiểu chuyện, nên là người xa cách phụ hoàng nhất. Ta vì vậy mà dốc hết tâm cơ, diễn trò ngoan ngoãn khôn khéo trước mặt phụ hoàng, chỉ cầu người cho a tỷ được tự chọn phò mã.
Phụ hoàng ưng thuận, từ đó mỗi ngày ở Ngự Hoa Viên đều có dòng dõi thế gia đến gặp mặt tỷ như nước chảy.
Mỗi lần xem mặt, Hứa Tòng đều đứng trước cửa, tận mắt trông thấy a tỷ cười cười nói nói với bọn họ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đó là ý của a huynh. Huynh tâu với phụ hoàng rằng:
“Hứa chưởng ấn từng trải, lại có mật thám quen rõ thói quen bọn công tử trong kinh, chẳng bằng giao việc này cho hắn.”
Ta ở bên nghe vậy, trong lòng cũng thấy bất bình thay Hứa Tòng. Hắn đối với a tỷ, đâu có nửa phần không tận tâm.
A huynh nghiêm mặt dặn ta:
“Muội còn nhỏ, không hiểu nổi đây là nhục nhã đến nhường nào với a tỷ. Tỷ vì chúng ta mà hy sinh, nàng xứng đáng có được người tốt nhất trên đời, chứ không phải một thái giám.”
Ta nghĩ mình tuy lanh lợi, nhưng quả thực chẳng hiểu chuyện tình nam nữ. A huynh là ruột thịt của tỷ, huynh không thể hại tỷ được.
Chỉ là… Hứa Tòng chắc nghĩ ta cùng hắn một giuộc, liền tìm đến ta.
“Lục công chúa, ta muốn vào phòng của a tỷ ngươi, chính đêm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta khoát tay từ chối:
“Tỷ không cho, ta không dám.”
Hắn cười lạnh:
“Ta không xứng, lẽ nào mấy kẻ cơ hội ăn hại kia lại xứng?”
Ý hắn là đám con nhà thế gia ở Ngự Hoa Viên. Bề ngoài phong nhã, nhưng cung nữ hầu hạ từng lén kể ta nghe — sau lưng, bọn họ chỉ bàn xem a tỷ được phụ hoàng bù đắp thế nào, vị phò mã sau này sẽ được ban thưởng bao nhiêu.
Ta tò mò hỏi Hứa Tòng:
“Tại sao huynh lại thích a tỷ ta?”
Hắn nhìn ta, nhíu mày, rồi rốt cuộc cũng mở lời:
“Tám năm trước, Hoàng Hà vỡ đê, quê ta cũng bị nước cuốn trôi, thảm cảnh còn tệ hơn chốn lãnh cung. Chúng ta ngay cả vỏ cây cũng không có để ăn.
Ta may mắn lắm mới dùng đôi chân này mà đến được kinh thành, nhưng nơi đây cũng không chừa chỗ cho phường dân chạy nạn như ta.
Khi ấy, ở vùng ngoại thành có một trại nuôi thú hoàng gia. Bên rìa, nuôi toàn là khuyển sĩ. Bên cạnh cổng chó có đặt một cái máng ăn — là ta phát hiện đầu tiên, nên ngày nào cũng đến ăn trộm thức.
Về sau, lượng thức ăn càng lúc càng nhiều, càng giống cơm người hơn, ta biết có người cố ý giúp ta. Đám đồ ăn đó không chỉ nuôi sống ta, mà còn cứu được bao đứa trẻ cùng cảnh với ta.”
Khuyển sĩ đó ta biết, là Tạ tiểu tướng quân mang từ doanh trại về. Mẫu thân y không cho nuôi, nên y phó thác lại cho a tỷ. Tỷ vốn thích loài chó không kén ăn, khác hẳn lũ chó quý trong cung, nên thường đến thăm chúng.
Còn đám thức ăn kia, ta cũng từng nghe a huynh nhắc đến. Khi ấy a tỷ khốn khó vô cùng.
Bề ngoài, phụ hoàng cấm các hoàng tử công chúa ra ngoài thi ân*. A tỷ bèn nói đó là lương cho khuyển sĩ, vét sạch bạc lương mấy tháng liền của cung Bảo Tuấn mà nuôi.
Nào ngờ đâu, thứ tỷ nuôi được lại là một con ch.ó như Hứa Tòng – mà giờ lớn lên lại tuấn tú đến thế.