A tỷ lại chẳng được ra khỏi cung, thế nhưng trong cung ăn mặc tiêu dùng vẫn chẳng thiếu thứ gì.
Đào cô cô tưởng ta đã ngủ, liền thở dài khuyên nhủ:
“Công chúa, nếu hắn giữ lời, không cắt bớt lương thực dụng phẩm, thì cửa cung đóng cũng mặc. Người đừng ủy khuất bản thân thêm nữa.”
Vậy mà a tỷ lại vừa họa mày vừa cười:
“Cô cô, người biết vui thú giữa nam và nữ là ở đâu không? Nếu để nam nhân cứ được như ý mãi, thì ngày hắn bỏ tay đi cũng chẳng còn xa đâu.”
Nàng cười như hồ ly, cười đến rợn người. Ta vội vàng nhắm chặt mắt, giả bộ ngủ, nhưng lời nàng nói sau đó vẫn chui vào tai ta từng chữ:
“Mẫu phi c.h.ế.t rồi, đệ muội ta như chó bị nhốt trong xó. Ta đem thân bán cho ác quỷ, há chỉ vì mấy miếng cơm manh áo này thôi sao?”
A tỷ nói nàng bán thân mình rồi — chuyện này không thể nào được. Ta không muốn mất a tỷ.
Thế là, nhân lúc nàng sơ ý, ta lặng lẽ lăn mình vào trong tủ y phục. Ta phải canh nàng từng khắc, từng khắc.
Ta bấu chặt lấy bắp chân mình, mắt chẳng dám chớp, trăng lên càng lúc càng cao. Quả nhiên, có một tên buôn người lén lút lẻn vào phòng.
Ta hé một góc cửa tủ, định lao ra hô toáng lên, nhưng lại nhìn thấy a tỷ mình mình trần chân trắng, đạp thẳng vào bụng hắn, từng bước từng bước giẫm lên tới ngực, vừa đạp vừa ngẩng đầu hỏi một câu:
“Thái giám cũng học người ta đêm hôm lẻn vào khuê phòng sao? Lẻn vào thì đã sao, ngươi làm được gì?”
Ánh trăng chiếu lên mặt kẻ kia — chính là Hứa Tòng, cái tên có thể dọa khóc trẻ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nắm lấy bàn chân trắng mịn của a tỷ, nâng niu như ngọc, cười đến đắc ý:
“Nô tài chẳng có gì hay ho, chỉ đôi tay này là đẹp. Công chúa có muốn thử một lần chăng?”
Đôi tay thì có gì để thử? Ta không hiểu, liền rướn cổ ra nhìn.
Hắn chầm chậm xắn ống quần của a tỷ lên, dùng môi hôn từng chút, từng chút một. Hôn chưa đủ, còn cắn hai cái, đau đến nỗi a tỷ thở cũng nặng nề.
Sư tổ hắn, cái tên yêu nghiệt kia, hắn định ăn thịt a tỷ của ta!
Ta vùng dậy, lần đầu tiên hận chân mình ngắn quá, chạy không nhanh. Xông tới định đá hắn một cú, nhưng tay hắn dài quá, chỉ cần một chưởng đã đè lên đầu ta, ta đá thế nào cũng không tới.
A tỷ ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng như m.á.u nhỏ xuống được, nhìn ta mà giận đến sôi sùng sục, như cái bánh bao hấp chín đang chực nổ tung.
Hứa Tòng lại phá lên cười ha hả:
“Tiêu Bảo Châu, hóa ra nàng cũng biết đỏ mặt. Xem ra, là ta vẫn chưa đủ cố gắng.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Một trận chiến giữ tỷ, cuối cùng là a tỷ bực bội, còn yêu nghiệt thì cười như được mùa.
Trước khi đi, Hứa Tòng còn véo má ta một cái:
“Tiểu công chúa, nhớ kỹ. Sau này cứ như hôm nay, bảo vệ a tỷ ngươi thật tốt.”
Ta trợn trắng mắt nhìn hắn. Đó là a tỷ của ta, cần gì hắn – một kẻ yêu nghiệt – dạy dỗ chứ.