Lần này, a tỷ giận lớn lắm. Nàng cấm ta không được đem chuyện tối ấy kể với a huynh, lại càng không được lén lút chui vào phòng nàng nữa.
Không kể thì không kể, dẫu sao dạo này a huynh cũng bận rộn.
Sau cái đêm ấy, chẳng rõ Hứa Tòng giở trò quỷ gì, mỗi đêm đều có một lão đầu lặng lẽ vào, rồi lặng lẽ rời đi.
Về sau ta mới biết, lão ấy là đế sư, chỉ chuyên dạy học cho hoàng tử.
Sao ta biết ư? Là bởi vì a tỷ dạy ta học đến mức muốn điên lên. Ba ngày thì hai ngày nàng nắm tai ta mà gào:
“Tiêu Bảo Quỳnh, trên cổ ngươi là cái đầu heo à? Nhất định là ôm nhầm rồi! Cung Bảo Tuấn chúng ta tuyệt đối không thể nào sinh ra cái đầu óc ngu dốt thế này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người hỏi còn lại một ngày ta học có tốt hơn không à? Hề hề…
Vịt Bay Lạc Bầy
Hôm đó a tỷ nghỉ ngơi. Nàng nói, nàng sợ dạy thêm ngày nữa sẽ tức c.h.ế.t mất.
Chính mấy lần nàng mắng to ấy, Hứa Tòng nghe thấy được. Hắn bèn đem ta vứt cho lão đế sư, còn mặt dày cười hề hề:
“Trương lão, chăn một con cừu cũng là chăn, chăn hai con cũng là chăn. Tiểu công chúa thông tuệ, biết đâu lại khơi gợi được chí khí học hành của tam hoàng tử.”
Ngươi nghe thử xem, đó có phải lời người nói không?
Ta chỉ là một công chúa, biết vài chữ là đủ rồi, hắn lại bắt ta nghe quốc sách triều cương!
Thế mà cái tên yêu nghiệt ấy chẳng thèm quan tâm. Hắn chỉ bận lòng một điều — a tỷ của ta có vui hay không.