A huynh trở nên quá đỗi khác lạ. Dẫu ta có ngu ngơ đến đâu, cũng biết kẻ thái giám kia làm chuyện chẳng lành với a tỷ.
Thế nhưng a huynh không cho ta hỏi. Huynh nói, ấy là tự tôn của a tỷ.
Không cho hỏi thì thôi. Ta đây liền ngày ngày ra ngồi chờ trước cổng cung, chỉ cần hắn dám lại gần mà cắn a tỷ, ta sẽ xông lên đá hắn c.h.ế.t tươi. Chân ta đó, khoẻ lắm.
Nhưng mà, từ ấy về sau, Hứa Tòng chẳng còn dám cắn a tỷ nữa. Ngược lại, là a tỷ liên tục tát hắn.
Lần đầu tiên, hắn đem hộp đồ ăn đến, chỉ nói một câu:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Ăn đi. Nếu nàng không ăn, cả cung Bảo Tuấn sẽ không ai có phần.”
A tỉ trừng mắt nhìn hắn, rồi giơ tay tát mạnh một cái.
“Họ Hứa kia, đừng có lấy người nhà ta ra uy hiếp!”
Thế nhưng cuối cùng, a tỷ vẫn đem hết đồ ăn bỏ vào miệng. Dạo ấy a tỷ gầy lắm, gầy đến nỗi gió thổi cũng nghiêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lần thứ hai, hắn cài một đoá hoa nhung lên đầu a tỷ.
“Nhà họ Tạ quả là rộng rãi. Tạ tướng quân thành thân, đến cả cung nữ trong cung cũng được phát một đoá hồng mai cài tóc. Nghe nói, ấy là loài hoa nàng thích nhất. Giờ lại dùng để mừng hôn lễ của hắn và người khác. Nàng có vui không?”
A tỷ lại giơ tay định đánh. Nhưng lần này, hắn giữ lấy tay nàng.
“Muốn đánh ta, được. Nhưng đừng vì hắn mà ra tay. Tiêu Bảo Châu, con mắt nhìn nam nhân của nàng, thật chẳng ra gì.”
Tay a tỷ không nhúc nhích được, nhưng miệng nàng khẽ cười khẩy.
“Ít ra người ta vẫn là nam nhân.”
Hứa Tòng lại cúi đầu cắn a tỷ ta.
Mà ta, không còn xông lên nữa.
Bởi lần này, chính a tỷ đã cắn trả hắn trước. Cắn đến miệng hắn đầy m.á.u tươi. Trông còn đau hơn hai cú đá của ta gấp mấy lần.
Hắn đưa a tỷ về cung không biết bao nhiêu lần, nhưng duy chỉ lần này, hắn không đứng lại tiễn ánh mắt theo.