Công Chúa Ngây Thơ

Chương 2



Tự thân Hứa Tòng đến đón a tỷ của ta.

Hắn vốn là thái giám, song diện mạo phi phàm: thân hình cao lớn, đường nét tuấn tú, gương mặt như ngọc khắc, khí độ bất phàm.

Nhập cung ba năm, thuở đầu là đối tượng khiến bao cung nữ mơ mộng, nguyện cùng hắn “đối thực” một đời. 

Thế nhưng về sau, nhờ một thanh đoản kiếm giấu nơi thắt lưng, cùng giọng điệu lãnh khốc, lạnh lùng như sắt đá, hắn khiến khắp tiền triều hậu cung đều e sợ, ai nấy đều gọi hắn một tiếng “Diêm Vương sống”.

Dù ta là tiểu công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, mẫu phi vẫn dặn rằng hễ trông thấy hắn thì phải tránh cho xa.

Hắn chỉ từng bị một người đánh, chính là a tỷ ta.

Nghe đồn khi ấy, hắn giẫm bẩn giày của a tỷ – đôi giày mà Tạ tiểu tướng quân từng đích thân trao tặng trước khi xuất chinh nơi biên tái. A tỷ nói hắn cố tình, liền ngẩng cao đầu mà tát thẳng một cái.

Ta rất sợ, sợ hắn sẽ làm khó a tỷ.

Nhưng hắn chỉ đưa tay ra, mỉm cười nói:

“Tiểu công chúa Tiêu Bảo Châu, ta đã nói rồi, sẽ có một ngày, chính nàng sẽ chủ động đến tìm ta.”

Sắc mặt a tỷ lạnh lùng, nhưng rồi… vẫn đưa tay nắm lấy tay hắn.

A tỷ ra khỏi cung. Không ai dám cản.

Lúc trở về, son môi đã phai, nhưng thuốc cho Đào cô cô thì có rồi.

Không chỉ thế, món sữa mật hoa quế ta thích cũng trở lại — thơm thơm, ngọt ngào, khiến ta chỉ hít một hơi đã ăn hết nửa bát.

A tỷ xoa đầu ta, dịu giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tỷ xin lỗi, ban ngày không nên nặng lời với muội. Bảo Quỳnh của chúng ta, phải mãi là một đứa trẻ thuần khiết. An tâm, từ nay a tỷ sẽ không để muội đói nữa.”

A tỷ là người giữ lời. Mỗi ngày đều ra ngoài, mỗi ngày đều mang về những món ăn tinh xảo, ngon lành như thuở trước.

Lũ tiểu thái giám ngoài cửa cũng chẳng còn dám làm khó ta. Có khi đợi lâu quá, ta liền men ra cửa cung ngồi chồm hổm mà ngóng.

Hôm ấy trời đã khuya, a tỷ vẫn chưa về. Ngay cả a huynh cũng ra ngồi cùng ta.

Chúng ta nép mình nơi góc tường, lặng lẽ nhìn “Diêm Vương sống” kia đuổi theo sau a tỷ, giọng lạnh như băng:

“Hắn sắp cầu thân công chúa rồi. Dù nàng có chạy gãy chân, thì sau buổi ban chiếu ngày mai, hắn cũng là tỷ phu của nàng.”

A tỷ quay phắt lại, giáng cho hắn một bạt tai. Nhưng hắn như bị tát đến đói, ánh mắt đỏ như sói, gườm gườm nhìn tỷ, rồi ôm lấy tỷ mà cắn môi nàng chẳng khác chi dã thú.

A huynh thật xấu, hắn bịt mắt ta không cho nhìn, còn bản thân thì hau háu ngó chằm chằm.

Ta tức giận, đá cho một cú:

“Huynh được xem mà ta không được xem, cớ gì bất công như vậy?”

Hắn nghiến răng ken két:

“Ta dĩ nhiên phải nhìn. Không khắc ghi mối nhục hôm nay, sau này làm sao biết nên lột da, nghiền xương kẻ nào cho hả giận.”

A huynh ta, xưa nay luôn ôn hòa, dịu dàng, hay nghĩ cho người khác. Trong cung của huynh, ngay cả cung nữ bị xước tay thôi cũng được cho nghỉ.

Nhưng từ ngày hôm đó, a huynh đã khác.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ánh mắt huynh ấy, chẳng còn ôn nhu như trước nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com