Bên ngoài, ai cũng nghĩ ta trúng độc. Bát thuốc độc đó đương nhiên là của Lưu công công, dưới sự chỉ đạo của Diêu quý phi, cố ép phụ hoàng uống sau khi ta đã “trúng độc”.
Người c.h.ế.t rồi, ngay cả Đông Xưởng của Hứa Tòng cũng đưa ra kết luận như vậy.
Không ai đi điều tra thật giả làm gì — dù sao thì a huynh ta sắp đăng cơ, còn ta và a tỷ sẽ là những công chúa tôn quý nhất Đại Chiêu.
Nhưng đúng lúc này, hai người ta thương nhất lại bắt đầu cãi nhau — vì một tên thái giám.
A huynh bắt Hứa Tòng về, trói chặt năm hoa ba trói*, nhốt thẳng vào tử lao.
A tỷ giáng cho a huynh một bạt tai — lần đầu tiên trong đời tỷ ấy đánh chúng ta.
Tỷ ấy là a tỷ mà, đánh thì cứ đánh, a huynh cũng chẳng dám làm gì, nhưng cái tử lao ấy, huynh đã hạ lệnh — không cho a tỷ lại gần dù chỉ nửa bước. Ai không làm được thì cả bọn lính canh phải c.h.ế.t theo.
A tỷ lạnh lùng nhìn a huynh ta:
“Quả nhiên làm hoàng đế rồi, thì cái gì cũng học được — cả chuyện g.i.ế.c người như rạ.”
Nhưng lính canh dốc sức ngăn cản, tỷ ấy cuối cùng vẫn không vào được.
A huynh ấm ức nói với ta:
“Đó là a tỷ, là người đã lấy chính mình ra đổi với Hứa Tòng để bảo vệ chúng ta. Tỷ ấy đáng lẽ phải được ở bên nam nhân tốt nhất đời này, ân ái cả đời, con cháu đầy đàn. Giờ thì sao, a tỷ lại bị cái tên hoạn quan kia làm cho mờ mắt!”
Không chỉ a tỷ trách huynh, đến cô nương huynh thích cũng không để ý tới huynh nữa.
Mạn Chi tỷ tỷ trước giờ vẫn nghĩ là do mình nhầm a huynh thành thái giám nên mới dẫn tới những chuyện sau này. Nhưng đúng lúc vui mừng muốn thổ lộ, tỷ ấy mới phát hiện — thì ra từ đầu đến cuối, a huynh đã tính kế lừa dối mình.
A huynh đáng thương thật, chắc chỉ dám tìm ta tâm sự.
Nhưng ta lại lén giấu huynh mà đi gặp Hứa Tòng.
Trong ngục tối u ám, hắn đầu tóc rối bù, nhưng sát khí quanh người vẫn nặng như xưa.
Ta hỏi hắn:
“Vì sao ngươi lại quay về?”
Hắn nhắm mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thiên hạ là đất của vua, bệ hạ muốn bắt ta, ta đương nhiên không thể trốn.”
Ta hừ lạnh:
“Ngươi lừa quỷ à! Ngươi là Hứa Tòng đấy, chứ có phải mèo con ch.ó con đâu. Đừng nói biên ải xa xôi, ở ngay trong kinh thành, a huynh ta cũng chưa chắc bắt được ngươi. Ngươi rõ ràng là quay về để chia rẽ nhà chúng ta!”
Hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn ta:
“Vậy công chúa nói xem — ta chia rẽ thành công chưa?”
Trong đôi mắt ấy, có vui sướng, có chờ mong, và cả một chút lo lắng.
Quả nhiên là cố ý. Hắn quay về chỉ để thử xem — trong lòng a tỷ, hắn có quan trọng bằng chúng ta không.
Ta không nhịn được, đá cho hắn một phát:
“Ngươi chưa từng nghĩ — nếu a tỷ ta không cứu ngươi thì sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Hắn cười như một kẻ điên cố chấp:
“Vậy ta sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt nàng, làm một cái đinh đóng vào tim nàng, cho nàng nhớ suốt đời.”
Cười đủ rồi, hắn mới nhìn ta, nói:
“Cảm ơn công chúa đã đến báo tin hôm nay. Ta nghĩ, nàng đã chọn ta. Bằng không, một kẻ ngoài như ta, không xứng để công chúa vào tận ngục tìm.”
Ta quăng cho hắn một chiếc chìa khóa:
“Hứa Tòng, ngươi phải đối xử tốt với a tỷ ta. Nếu không, dù ngươi trốn đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ g.i.ế.c ngươi!”
A tỷ ta cả đời quá mỏi mệt rồi, trận này với a huynh, để ta đánh thay tỷ ấy.
Hứa Tòng nhặt chìa khóa, xoa đầu ta như hồi nhỏ:
“Gọi ta một tiếng tỷ phu đi, chắc ngươi không kịp dự hôn lễ của bọn ta đâu.”
Nghĩ đến việc a tỷ sắp bị tên yêu quái này “tha” đi, ta tức đến khóc sướt mướt, mũi dãi tèm lem. Nhưng cuối cùng vẫn chân thành mở miệng: