Công Chúa Ngây Thơ

Chương 13



A huynh ta rất nhanh đã thành công, nhà họ Triệu lặng lẽ nghiêng về phía chúng ta.

Huynh ấy chuyên tâm học hành trong học viện, nỗ lực vươn lên, từng bài văn đều kinh diễm tuyệt luân. Trương lão lấy tư cách thầy mà xin lỗi, thừa nhận trước đây đã xem thường huynh ấy.

Văn nhân nhã sĩ xưa nay vẫn ưa những chuyện nghĩa tình thầy trò như vậy. Lại có nhà họ Triệu đẩy thêm một tay, danh tiếng của a huynh ta lan rộng cực nhanh.

Không chỉ vậy, bên phụ hoàng có ta hóa giải tiếng gió bên gối từ Diêu quý phi, còn trong bóng tối, mọi chuyện đều có Hứa Tòng lo liệu, chưa từng thất thủ. 

Ai ai cũng cho rằng hắn vẫn là thanh đao trong tay phụ hoàng, từ triều đình, hậu cung đến dân gian, đâu đâu cũng có thể lo liệu chu toàn.

Thời gian trôi như nước, thoáng cái đã hai năm. A huynh ta, giờ đã có thể ngang hàng với thái tử.

Chỉ có một điều thua thái tử — chính là binh quyền.

Chỉ có binh quyền là thua.

Nhà họ Tạ sợ bị chúng ta trả thù vì từng hèn nhát, từ trung lập dần ngả về phía thái tử.

Hôm xác nhận được tin đó, a tỷ cười đến sảng khoái:

“Nhất định là mẫu phi phù hộ, mới sinh ra được một tên thái tử ngốc đến thế.”

Diêu quý phi chỉ muốn vơ hết quân cờ vào tay mình, nhưng bà ta quên mất vì sao mẫu phi ta phải c.h.ế.t — chỉ vì năm đó ngoại tổ cầm quân quá giỏi, a huynh lại thông minh, khiến phụ hoàng ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày nghi thần nghi quỷ.

Vũ lực, thực sự là thứ có thể tạo phản.

Phụ hoàng già hơn xưa, tất nhiên lại càng sợ hãi. Quý phi đã muốn chen tay vào nhà họ Tạ, thì chúng ta càng không giành.

Lúc Hứa Tòng dâng chứng cứ nhà họ Tạ ngả về phía Đông cung, ta đang dùng bữa với phụ hoàng. Người giận đến mức hất đổ cả mâm thức ăn.

Thánh chỉ ban rất nhanh, lệnh cho Hứa Tòng đến biên ải làm giám quân của nhà họ Tạ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hứa Tòng không chỉ có chính mình, còn có cả những huynh đệ sống nhờ đồ ăn chó của a tỷ. Mới nửa năm, hắn đã thu phục quá nửa binh mã nhà họ Tạ.

Tiếp theo — chính là phế thái tử.

Diêu quý phi gây dựng bao năm, đến phụ hoàng cũng phải dè chừng đôi phần. 

Lần cuối cùng gặp bà ta, phụ hoàng tức đến nôn ra máu. Cả hoàng cung đều biết — ta, lục công chúa, là người dám lấy mạng cứu phụ hoàng, là tiểu áo bông thân thiết nhất của người.

Người lâm bệnh, chỉ tin ta và Lưu công công, chỉ ăn đồ chúng ta dâng. Để biểu lộ hiếu tâm, ta tuyên bố trước mặt mọi người: ta sẽ nếm thử trước mỗi bữa ăn của người.

Ngày tiễn người đi, ta ăn trước một miếng. Liều lượng ít, vết m.á.u bên môi chỉ là một giọt nhỏ. Người trừng to mắt nhìn ta nôn ra máu, trong mắt đầy hoảng hốt.

Ta đưa thuốc đến bên miệng người, mỉm cười hỏi:

“Phụ hoàng, người nói mẫu phi lúc nằm chờ c.h.ế.t trong tẩm điện, bà ấy có sợ không?”

Chắc là sợ chứ — đến bậc đế vương như người, khi thuốc đưa đến miệng còn không ngừng chửi rủa, thậm chí đến phút cuối, hèn giọng cầu xin ta:

“Tiểu Lục, tiểu Lục của trẫm, ta là phụ thân con… trẫm biết sai rồi… chỉ cần con tha cho trẫm… trẫm sẽ minh oan cho ngoại tổ của con… truy phong mẫu phi làm hoàng—”

Câu cuối cùng, ta không để người nói xong.

Mẫu thân ta, chẳng cần làm hoàng hậu gì cả. Chúng ta sẽ tôn bà là thái hậu, mai táng trong lăng mộ cung Bảo Tuấn của riêng chúng ta.

Nghe nói g.i.ế.c cha sẽ xuống địa ngục.

Nhưng thù g.i.ế.c mẫu thân mà không báo, chẳng lẽ không xuống sao?

Vịt Bay Lạc Bầy

Diêu quý phi sai trăm điều ngàn điều, nhưng có một điều bà ta nói đúng —

Năm đó, hạ thánh chỉ cuối cùng… chính là phụ hoàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com