Ta ngồi xổm trong bóng tối, lặng lẽ đợi bọn họ ríu rít trò chuyện thật lâu — thái tử phi phụ trách kể chuyện, còn a huynh ta thì phụ trách ôm ôm, nhéo nhéo, y như đang nâng niu một con búp bê sứ mềm mại thoải mái.
Nhưng kể xong rồi, trên mặt thái tử phi tràn đầy hạnh phúc, trong mắt huynh ta cũng ánh lên ý cười.
Hai người vẫy tay chào nhau “ngày mai gặp lại”, trông chẳng khác gì đám thiếu niên bằng tuổi ta đang yêu đương ngây ngô.
Đáng tiếc, cái ý cười trong mắt huynh ấy, vừa thấy ta liền tan biến sạch.
Huynh ấy nhíu mày:
“Đừng nói với a tỷ.”
Ta gật đầu:
“Được, nhưng muội muốn biết hết mọi chuyện.”
Một câu chuyện ly kỳ, ly kỳ đến mức không ai trong đó là người bình thường.
“Mạn Chi” là tên gọi khi xưa của thái tử phi. Nàng lúc nhỏ bị thất lạc, cũng coi như may mắn, được một nhà phú hộ ở quê nhặt về nuôi.
Cha mẹ nuôi đối xử với nàng rất tốt, nhưng tốt đến mấy thì cũng chẳng nghĩ đến chuyện dạy nàng lễ nghi phép tắc kinh thành — mà vốn họ cũng đâu biết gì.
Cứ thế lớn lên trong vui vẻ đến năm mười bốn tuổi, người trong kinh tìm được nàng, nói nàng là con gái nhà đại học sĩ. Vì cha mẹ nuôi, nàng đổi tên thành Triệu Hiển Dung, mơ mơ hồ hồ theo họ vào kinh.
Về bên cha mẹ ruột chưa được nửa năm, Diêu quý phi đã thủ thỉ gối chăn, khiến phụ hoàng hạ chỉ ban nàng cho Thái tử.
Nhưng Thái tử bên cạnh đã có một tiểu cung nữ thanh mai trúc mã, suốt ngày ghen bóng ghen gió.
Thái tử thì… chắc đầu óc có vấn đề, dung túng nàng ta, lại lợi dụng việc Triệu Mạn Chi khi đó còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện, mỗi lần động phòng đều qua loa lấy lệ.
Thái tử phi ngốc ngốc nghếch nghếch, mãi đến năm nay mới hiểu ra — thì ra từ đầu đến cuối, nàng và Thái tử chưa từng viên phòng.
Ta lập tức nổi hứng:
“Vậy viên phòng là gì thế?”
A huynh giơ tay gõ đầu ta một cái:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Có bản lĩnh thì muội đi hỏi a tỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lắc đầu như trống bỏi — thôi bỏ đi, bản lĩnh đó ta không cần.
Ta vẫn không chịu thua:
“Vậy huynh nói thật đi, có phải là huynh giở trò khiến nàng ấy không biết không?”
Huynh mím môi:
“Lần đầu gặp, ta nói mình là thái giám Kính sự phòng, còn đưa cho nàng xem vài quyển sách.”
“Thế nàng cũng tin luôn à?”
“Để được kể khổ với ta, nàng còn giả làm thê tử của thị vệ, cải trang làm cung nữ vào cung. Muội nghĩ với cái đầu như thế, nàng nghi ngờ nổi gì sao?”
Đúng là như thế thật — vào cung chưa bao lâu, Thái tử đã tuyên bố nàng bệnh nặng, giam lỏng trong cung. Không ai dạy dỗ, nàng ngây thơ cũng phải. Giống hệt ta ngày trước.
Nhưng ngây thơ không phải tội, không đáng bị người khác bắt nạt.
Ta hỏi a huynh:
“Vậy huynh muốn được gì từ nàng?”
A huynh cúi đầu:
“Mạn Chi là do ca ca ruột mình làm thất lạc. Người đó là gia chủ tương lai của nhà họ Triệu, vẫn luôn áy náy. Nếu nhà họ Triệu, với môn sinh khắp thiên hạ, biết con gái họ bị đối xử như vậy, còn giữ liên minh với Thái tử được nữa không?”
Chắc là không giữ nổi — dù gì nếu có ai dám bắt nạt ta như thế, a huynh a tỷ nhất định xé xác hắn.
Nhưng ta vẫn không vui, nhìn a huynh:
“Ca, lừa gạt nữ nhi nhà lành là tiểu nhân, a tỷ sẽ không cho phép huynh làm thế.”
A huynh quay đầu, hừ một tiếng:
“Vậy muội đi mách a tỷ đi, bảo tỷ ấy đánh c.h.ế.t ta. Dù sao cũng lừa rồi, dừng nửa chừng chỉ khiến nhà họ Triệu vừa hận Thái tử vừa hận luôn chúng ta.”
Ta không phải thánh nữ. Ta chỉ là một tiểu cô nương, mà giữa bao người vô tội, ta càng cần a huynh a tỷ được bình an. Nên ta không nói gì nữa.
Chỉ là… ta cứ cảm thấy, a huynh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi.
Huynh đã lừa gạt cô nương có thể khiến mình mỉm cười.