Nam nữ cãi nhau, cuối cùng luôn kết thúc bằng vài âm thanh kỳ quái. Đào cô cô bịt tai ta lại, đuổi ta đi ngay.
Nhưng ta vẫn lo a huynh đột nhiên đi tìm a tỷ, bèn định đến thư phòng cản huynh ấy lại.
Ai ngờ vừa đến đã phát hiện a huynh không có ở đó. Nhìn sắc trời, ta cúi đầu đếm — mấy ngày gần đây, a huynh đều về rất muộn.
Ta biết, a huynh và Trương lão đã bàn bạc từ trước, muốn làm bộ học hành khắc khổ, nào là treo đầu xà học, dùi đùi tự tỉnh, rồi viết ra một bài văn kinh diễm bốn phương, lưu danh giữa triều thần.
Nhưng vì có Hứa Tòng, nửa tháng qua huynh đều ở nhà từ sớm, chỉ để canh chừng không cho hắn đến dây dưa.
Vậy rốt cuộc có chuyện gì, khiến a huynh ngay cả Hứa Tòng cũng chẳng buồn để ý nữa?
Thế là ta bắt đầu bám theo a huynh.
A huynh ăn cơm ta theo, đi nhà xí ta cũng theo, huynh ấy đến học quán, ta ngồi chầu chực bên ngoài.
A huynh nhìn ta đầy nghi hoặc:
“Tiêu Bảo Quỳnh, muội lại định làm trò gì?”
Ta chớp chớp mắt:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Từ sau khi c.h.ế.t hụt, muội không dám rời a huynh và a tỷ nữa… Muội sợ. A tỷ đi xem mắt, muội chỉ có thể bám theo a huynh thôi.”
Trải qua một lần sinh tử, giờ đây trở thành vũ khí lợi hại của ta — ai nghe cũng đỏ mắt.
A huynh nghẹn giọng:
“Được rồi, muội muội của ta, muội muốn theo ai thì theo.”
Cuối cùng huynh ấy cũng chịu thua, chỉ đành nửa đêm cải trang thành tiểu thái giám lẻn ra ngoài. Hề hề, ta đã sớm đen kịt chực ở cửa cung, bắt được ngay!
Hứa Tòng từng dạy chúng ta thuật dịch dung. Không đến mức hóa thân thành người khác, nhưng để che giấu thân phận thì vẫn dễ như trở bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh ấy đường hoàng đi suốt dọc đường, chẳng ai nhận ra điểm khác thường. Tất nhiên, một tiểu cung nữ như ta, cũng chẳng ai chú ý.
Kỹ thuật bước chân của ta còn thuần hơn a huynh, âm thầm bám theo đến tận tạp uyển — nơi ấy vốn là chỗ lạnh lẽo, chẳng mấy ai lui tới.
Rồi ta thấy một nữ tử da trắng như tuyết, mềm mại như bánh nếp, chỉ thiếu hai tai thỏ là thành thú bông, dịu giọng nói với a huynh:
“Tiểu Tòng tử, ta còn tưởng hôm nay huynh cũng không đến… may mà ta cố đợi thêm một chút.”
Giọng nàng nhõng nhẽo, vừa nghe đã biết mới khóc xong. A huynh giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, rồi nhéo má nàng một cái:
“Ngốc quá, ngồi đây khóc thì ngoài ta ra ai thấy được? Sao không về khóc trước mặt phu quân ngươi cho hắn xót?”
Nàng mặt mày khổ sở:
“Hắn mới không xót ta… chỉ biết xót con yêu tinh trong thư phòng. Tiểu Tòng tử, huynh nói xem ta nên làm sao bây giờ? Nếu vài năm nữa vẫn chưa có con, hắn chắc chắn sẽ bỏ ta mất. Hay là… huynh nói ta đi tìm người khác mượn bụng sinh con thì thế nào?”
Não ta như bị gõ mạnh một cái, lập tức muốn nứt ra — giữa hoàng cung, nàng mặc đồ cung nữ, miệng thì gọi người là phu quân, lại còn muốn tìm tình nhân mượn con — đây là thần nhân phương nào?
Mặt a huynh cũng rõ ràng méo xệch:
“Triệu Mạn Chi, nàng nói nàng muốn gì cơ?!”
Tiếng quát bất ngờ dọa nàng giật mình, nhưng giật rồi, nàng vẫn lí nhí cãi lại:
“Gào cái gì mà gào… Nếu huynh không phải thái giám, ta tìm huynh cũng được chứ sao…”
Ta xác nhận rồi — nàng thật sự là một thiên tài! Năm năm nay, ta chưa từng thấy nét mặt a huynh sống động đến vậy. Dù trước ta hay a tỷ, huynh ấy vẫn luôn ép bản thân tin rằng mình là trụ cột duy nhất, phải gánh vác tương lai của cả hai ta.
Nhưng vừa xác nhận điều đó, ta cũng nhận ra khuôn mặt kia.
Tuy rất ít xuất hiện trong cung, nhưng lúc ta bị thương, để ra vẻ hiền lương, Diêu quý phi từng đưa nàng đến thăm ta.
Nàng chính là thái tử phi được đích thân cưới hỏi của đại huynh ta — thân thể yếu đuối, bấy lâu nay vẫn ở khuê phòng tĩnh dưỡng.