Cô Hồn Dã Quỷ Trở Về

Chương 6



Đáng tiếc, Cố Tử Vân trên chiến trường thì g.i.ế.c người quyết đoán, liệu sự như thần, nhưng trong mắt hắn chỉ có người trong lòng, trí thông minh đều bị chó tha đi mất rồi.

 

Thẩm Bích Quân thật biết cách nắm bắt nam nhân, thủ đoạn thật cao tay.

 

Thấy cảnh này, ta đã biết cái gọi là cách của Thẩm Bích Quân là gì rồi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Quả nhiên, sau khi về nhà không lâu, Thẩm Bích Quân liền làm trò treo cổ tự tử, nha hoàn phát hiện kịp thời cứu được, nhưng trên cổ nàng ta có một vết bầm tím trông rất đáng sợ, đích mẫu thấy vậy thì khóc lóc thảm thiết.

 

“Quân Nhi, sao con lại nghĩ quẩn như vậy…”

 

“Mẫu thân, con không muốn sống nữa…”

 

Hai người họ ôm nhau khóc lóc thảm thiết, nước mắt Thẩm Bích Quân lã chã rơi, nàng ta nói mình bị rơi xuống nước trước mặt bao người, khi lên bờ y phục xộc xệch, thanh danh đã bị hủy hoại, sau này sẽ không còn ai muốn lấy nàng ta nữa, nàng ta không muốn làm ô nhục Thẩm gia, nên chỉ còn cách chết.

 

“Quân Nhi!”

 

Không lâu sau, Cố Tử Vân cũng vội vàng chạy đến, lớn tiếng nói: “Ta lấy!”

 

08

 

Trên Kim Loan điện, Cố Tử Vân quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn của ta, đồng thời xin ban hôn cho Thẩm Bích Quân.

 

“Thẩm Dung tâm địa độc ác, mưu hại đích tỷ, trời đất không dung, người như vậy tuyệt đối không thể làm thiếu phu nhân Hầu phủ tương lai.”

 

“Quân Nhi và thần là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, thần nguyện dùng quân công đổi lấy hôn ước, cầu xin bệ hạ thành toàn cho!”

 

Hắn khăng khăng nói rằng chính mình đã làm mất sự trong sạch của Thẩm Bích Quân, nên phải có trách nhiệm với nàng ta, nhưng gia quy Cố gia không cho phép nạp thiếp, vì vậy vị trí chính thê của hắn chỉ có thể dành cho Thẩm Bích Quân.

 

Khi thánh chỉ từ hôn được đưa về Thẩm gia, ta đã bị đích mẫu dùng gia pháp đánh cho thân tàn ma dại.

 

Dù ta có giải thích thế nào, đích mẫu cũng không chịu tin ta.

 

Tiếp theo đó là thánh chỉ tứ hôn, bà ta mặt mày hớn hở, liên tục nói ba tiếng “Tốt”, trong lòng tràn đầy vui mừng.

 

“Quân Nhi của ta, chính là xứng với Cố thế tử như vậy đấy, không hổ là tế tử mà ta đã chọn, có trách nhiệm, lại còn trọng tình trọng nghĩa.”

 

Bà ta khen ngợi.

 

“Còn về phần ngươi.” Đích mẫu ghét bỏ liếc nhìn ta một cái, cảm thấy xui xẻo, “Mưu hại đích tỷ trước mặt mọi người, làm mất hết mặt mũi Thẩm gia.”

 

“Thật đúng là một tai họa!”

 

Xuân Liên từ Giang Nam trở về, nhìn thấy trên m.ô.n.g và lưng ta toàn là vết máu, vội vàng rơi nước mắt đỡ ta về phòng, nàng ấy nghẹn ngào nói:

 

“Tiểu thư... Người có đau không?”

 

Đau thì đau, nhưng ta cắn răng chịu đựng, chỉ hỏi nàng ấy chuyến đi Giang Nam có thu hoạch gì không.

 

Nàng ấy gật đầu, “Có!”

 

Vậy là được, vậy thì trận đòn này của ta cũng không uổng phí, một ngày nào đó ta nhất định sẽ đòi lại từ nàng ta!

 

09

 

Sau khi rơi xuống nước ở Ngự hoa viên, Thẩm Bích Quân ngày ngày nằm trên giường, lúc nào cũng tỏ vẻ ủ rũ, mệt mỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đại phu đến khám, kết luận đều giống nhau, là do nàng ta vốn có bệnh trong người, lần rơi xuống nước này như họa vô đơn chí, khiến bệnh tình thêm trầm trọng, có nguy hiểm đến tính mạng.

 

Cuối cùng đại phu nói bệnh của nàng ta rất khó chữa, ông ta có một phương thuốc cổ truyền, nhưng cần phải dùng m.á.u người làm chất dẫn.

 

“Dùng m.á.u của ta đi!”

 

Cố Tử Vân không chút do dự, xung phong nhận việc.

 

Trong mắt Thẩm Bích Quân ánh lên những giọt nước mắt cảm động:

 

“Ta sao nỡ lòng nào, Tử Vân ca ca, đừng vì ta mà làm tổn hại đến bản thân, thân thể tóc da là do phụ mẫu ban cho.”

 

Ngay sau đó hắn đã bị đại phu ngăn lại, đại phu nói hắn là nam nhi, dương khí quá mạnh, sẽ xung khắc với khí huyết của Thẩm Bích Quân.

 

“Máu dùng làm chất dẫn, nếu sinh vào năm Thìn, giờ Tý, lúc âm khí vượng nhất, tốt nhất là nữ nhi thân thích hoặc có thân phận không thấp.”

 

Ông ta viết ra mấy ngày tháng năm sinh phù hợp với yêu cầu.

 

Một trong số đó chính là ngày tháng năm sinh của ta.

 

Cố Tử Vân: “Đúng là ý trời mà.”

 

Hắn tìm đến ta, giọng điệu tự nhiên như lẽ phải, muốn ta c.ắ.t c.ổ tay hiến máu:

 

“Chỉ là mỗi ngày hai lạng máu, sẽ không c.h.ế.t đâu.”

 

“Nàng ấy là đích tỷ của muội, muội là người thân nhất của nàng ấy, muội cũng không muốn nàng ấy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”

 

Không, ta muốn.

 

Sắc mặt ta trầm xuống, “Ta không muốn.”

 

Hắn bước đến gần, dịu giọng nói, với vẻ ngoài như ngọc của một công tử, ánh mắt chuyên chú, rất dịu dàng:

 

“Dung Nhi, trước đây là ta hiểu lầm muội, ta xin lỗi muội.”

 

“Chuyện ta và tỷ tỷ của muội được tứ hôn, thực sự là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy, tỷ tỷ của muội có lẽ đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.”

 

“Nếu muội không muốn, ta cũng sợ người khác nói ra nói vào.”

 

Ta ngước mắt nhìn hắn với vẻ mặt đầy thâm tình, trong lòng ghê tởm đến buồn nôn, hắn lại còn tưởng ta si tình hắn, đối với những yêu cầu vô lý của hắn đều nghe theo răm rắp.

 

Sao hắn có thể mặt dày đến vậy chứ?

 

Ta nhíu mày, giả vờ kinh ngạc và khó xử, hỏi: “Thế tử, ai nói với ngươi đó là ngày tháng năm sinh của ta?”

 

“Còn thiếu một ngày và một canh giờ nữa.”

 

Nghe vậy, Cố Tử Vân trừng lớn mắt, không thể tin được.

 

Hắn lập tức nghiêm mặt, đau lòng nói ta thấy c.h.ế.t không cứu, muốn trơ mắt nhìn đích tỷ chết, vì vậy mà không tiếc nói dối.

 

“Ta có nói dối hay không, ngươi đi hỏi lão phu nhân một chút là biết.”

 

Ta đã có sự chuẩn bị từ trước.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com