Năm đó a nương trước khi lâm bồn đã đến miếu dâng hương, đúng lúc gặp lũ lụt không xuống núi được, nên đã sinh ta trong miếu, ta sinh ra được nửa tháng mới về Thẩm phủ, người biết ngày sinh của ta chỉ có bà đỡ năm đó.
Việc đầu tiên ta làm sau khi trọng sinh chính là tìm bà ấy sửa lại bát tự, bà ấy đã sớm gửi thư cho lão phu nhân, nói năm đó bị kẹt ở miếu trên núi, trong núi không có khái niệm về thời gian, nên đã nhớ nhầm, bây giờ nhớ lại, đặc biệt đến để sửa lại.
Chuyện này chỉ là lão phu nhân không nói cho đám tiểu bối biết mà thôi.
Bát tự mới không chỉ tránh được giờ âm khí quá vượng, mà còn dương khí cường thịnh, vừa hay tương khắc với Thẩm Bích Quân.
“Thật xin lỗi tỷ tỷ, ta không giúp được tỷ rồi.”
Trên mặt Thẩm Bích Quân tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hai ta giao nhau trên không trung, đã âm thầm giao chiến mấy lần, chỉ có Cố Tử Vân là hoàn toàn không hay biết, vẻ mặt đau lòng.
Ta cười thầm trong bụng.
Hãy làm quen với cảm giác đau lòng này đi, sau này còn có nhiều chuyện khiến hắn đau lòng hơn nữa.
“Tuy ta không giúp được tỷ tỷ, nhưng kinh thành nhiều người như vậy, dưới trọng thưởng ắt có người dũng cảm, ta đã dán bố cáo, người nào có ngày tháng năm sinh phù hợp, chỉ cần bằng lòng hiến máu, Thẩm phủ và Cố phủ nhất định sẽ có hậu tạ.”
“Thế tử, ngươi thấy như vậy có được không?”
Mắt Cố Tử Vân sáng lên.
10
Không lâu sau, Hoàng thượng ba lần đến lều cỏ, trọng dụng Ô tiên sinh, ông ấy được phong làm tể tướng, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, đặc biệt tổ chức một buổi thi hội.
Phụ thân dẫn cả nhà ta đến tham dự.
Vết thương của ta vẫn chưa lành, lúc này sắc mặt tái nhợt, không chút máu, càng thêm vẻ đáng thương, ta thể hiện hết mọi đau khổ trên mặt, ai nhìn thấy ta cũng đều ném cho ta ánh mắt thương hại.
Tiên sinh đã sớm nghe chuyện của ta, lại nhìn thấy bộ dạng sắp c.h.ế.t của ta, từ khi bước vào cửa đã luôn tỏ vẻ khó chịu với ba người phụ thân.
“Không phải nói đại nữ nhi của ông bệnh sắp c.h.ế.t sao?”
“Sao ta thấy sắc mặt nàng ta hồng hào, không giống như có bệnh, ngược lại là học trò của ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Nghe nói bọn họ còn muốn nó hiến m.á.u cứu người.”
“Cái tên lang băm nào nói vậy, đầu óc toàn là phân hay là tro hương thế?”
Phụ thân vẻ mặt lúng túng.
Ô tiên sinh là người thanh liêm trong giới thanh liêm, luôn luôn thẳng thắn, khó trách Hoàng đế cũng muốn bóp c.h.ế.t ông ấy, nhưng ta lại thích.
Một buổi hội thơ tốt đẹp, còn chưa bắt đầu, đã biến thành đại hội phun trào của Ô tiên sinh.
Ông ấy nêu những dẫn chứng kinh điển, nói một tràng về chuyện quỷ thần là yêu ngôn làm lung lay gốc rễ quốc gia, cắt thịt lấy m.á.u chữa bệnh là tà thuật hại người, người đọc sách nên hiểu đạo lý, phân biệt đúng sai, chữa bệnh cũng phải theo chính đạo, lấy mạng đổi mạng, quả thực là cầm thú bại hoại.
Lời này đánh trúng vào điểm yếu của Cố Tử Vân.
Sắc mặt hắn lạnh đi: “Tiên sinh nói quá lời rồi, chúng ta cũng không coi mạng người như cỏ rác, mà là có hậu tạ lớn, đôi bên cùng có lợi mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ô tiên sinh cười quái dị.
“Lão phu đang nói đến vấn đề tiền bạc sao?”
“Lão phu nói đây là tà thuật!”
“Triều đình cấm nguyền rủa bằng tà thuật, ngươi có mấy cái đầu thế hả? Quân công của ngươi có đủ cứng để bảo vệ cái cổ không?”
Cố Tử Vân không vui:
“Quân Nhi là đích nữ của Thẩm đại nhân, ai có thể hiến m.á.u chữa bệnh cho nàng ấy, đó cũng là một vinh hạnh, sao có thể gọi là tà thuật chứ?”
Thẩm Bích Quân yếu ớt cười, đôi mắt đỏ hoe:
“Nếu thật sự có một người như vậy, Thẩm gia ta nhất định sẽ mang ơn, tín nữ nguyện cả đời ăn chay.”
Lời không hợp ý thì nói nửa câu cũng thừa, Ô tiên sinh không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, phất tay áo rời chỗ, miệng vẫn còn lẩm bẩm, hình như đang mắng chửi người.
Ta nhìn kỹ, thì ra là “cẩu nam nữ”.
Lúc này, một bóng người mặc y phục màu vàng nhạt mang theo gió mát mà đến, Trưởng công chúa được một đám cung nữ thái giám vây quanh chậm rãi tiến vào.
Sau khi mọi người hành lễ xong, Ô tiên sinh mời nàng ấy lên ngồi ghế trên.
Nhưng nàng ấy không vội.
Đôi mắt đẹp của công chúa đảo quanh đám người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Bích Quân.
“Ngươi chính là đại tiểu thư Thẩm gia có danh xưng tài nữ kia à?” Nàng ấy tỉ mỉ đánh giá một lượt, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, “Quả nhiên là phong thái hơn người, xinh đẹp như hoa.”
Thẩm Bích Quân nở một nụ cười dịu dàng, vừa định lên tiếng, thì thấy sắc mặt công chúa thay đổi, giơ tay tát mạnh vào mặt nàng ta.
Một tiếng “Bốp” giòn giã vang lên.
Công chúa quát lớn: “Ngươi thật to gan!”
“Lại dám muốn bổn công chúa cắt thịt hiến m.á.u cho ngươi!”
Cả sảnh đường im phăng phắc, một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm, Ô tiên sinh thì ngây người như phỗng, sau đó lại vỗ tay phấn khích: “Đánh hay lắm!”
Thẩm Bích Quân bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, nàng ta mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất, một tay ôm lấy nửa bên mặt nóng rát, cả người đều choáng váng.
“Còn ngươi nữa!”
Công chúa đánh xong một người, giận dữ quay sang Cố Tử Vân:
“Tuy phò mã có chính kiến trái ngược với ngươi, nhưng phò mã hành sự quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ nói xấu ngươi một câu sau lưng.”
“Ngươi thì hay rồi, lại cấu kết với một phụ nhân để nguyền rủa bổn cung chết!”