Danh tiếng tài nữ của Thẩm Bích Quân nhanh chóng lan xa, sau đó, từ chỗ nàng ta lại xuất hiện thêm nhiều tác phẩm khác, thơ từ ca phú, nhạc phổ văn chương, tác phẩm nào cũng đều xuất sắc.
Ai nấy đều biết đại thiên kim của Lại bộ Thượng thư là một tài nữ hiếm có.
Các bậc trưởng bối trong nhà vui mừng khôn xiết, Cố Tử Vân cũng cảm thấy vinh dự.
Nàng ta nổi danh, ta thì vô danh, có người tâng bốc nàng ta, ắt sẽ có người giẫm đạp ta.
Thiên hạ đồn rằng, Thẩm Bích Quân là người được trời chọn, xứng đáng là đích nữ Thẩm phủ, còn ta, thứ nữ này thì chẳng có gì nổi bật, chỉ có thể làm nền cho đích tỷ.
“Thẩm đại tiểu thư là tài nữ, Cố Tử Vân là tài tử, hai người họ đứng cạnh nhau, thật là xứng đôi.”
Những lời này lọt vào tai Thẩm Bích Quân, vô cùng êm tai, nhưng vẫn còn vế sau.
“Tài nữ thì sao chứ, vị hôn thê của Cố thế tử là muội muội bất tài của nàng ta.”
“Đường đường là thế tử Trung Dũng Hầu, lại lấy thứ nữ của Thẩm gia, dù đích tỷ có giỏi giang đến đâu thì sao nào? Sau này trừ khi gả cho Hoàng tử, nếu không sẽ bị muội muội đè đầu cưỡi cổ cả đời.”
“Cho nên mới nói... tất cả đều là số mệnh!”
Câu cuối cùng, từng chữ như đinh đóng vào tim Thẩm Bích Quân, nàng ta không tự chủ được siết chặt chiếc khăn tay trong tay, lực mạnh đến mức gần như muốn xé nát, trong lòng đầy vẻ không cam tâm.
Cứ như vậy, nàng ta lại đau lòng mà sinh bệnh.
Đến khi ta đến sân của nàng ta, ta thấy nàng ta đang yếu ớt tựa vào lòng Cố Tử Vân, rồi khẽ nức nở, vai run lên từng hồi, trông thật đáng thương.
Trong mắt Cố Tử Vân tràn đầy vẻ xót xa, hắn ôm chặt lấy nàng ta, rồi từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng ta.
“Quân Nhi…”
Thẩm Bích Quân được an ủi, khẽ gọi: “Tử Vân ca ca…”
Trong bóng cây, ánh nắng lốm đốm chiếu lên gương mặt đỏ ửng, say đắm của Thẩm Bích Quân.
Cố Tử Vân nhắm mắt hôn say đắm, không thấy Thẩm Bích Quân khẽ liếc mắt, ánh mắt rơi vào người ta, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Cuối cùng nàng ta cũng không thèm giả bộ nữa.
Đợi Cố Tử Vân đi rồi, Thẩm Bích Quân cởi bỏ lớp mặt nạ hiền dịu, vẻ thanh thuần trên mặt không còn chút nào, đắc ý nói với ta:
“Thẩm Dung, muội thấy chưa, Tử Vân ca ca chỉ yêu ta thôi.”
Nàng ta chạm vào đôi môi sưng đỏ của mình, e thẹn cười.
“Huynh ấy vẫn không quên được ta.”
“Nếu không phải hai năm nay ta không ở đây, hôn ước cũng không đến lượt muội rồi.”
“Điểm này, Tử Vân ca ca hiểu rõ, cho nên huynh ấy đối với muội vẫn luôn không hề rung động, trái tim huynh ấy vẫn luôn hướng về ta.”
Ta gật đầu, ta biết, ta không thèm, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng nhường lại.
Ta chớp mắt, ngây thơ hỏi:
“Vậy tỷ tỷ... là muốn làm thiếp sao?”
Sắc mặt Thẩm Bích Quân lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói một câu “Muội chờ đó”, rồi sải bước bỏ đi.
Hôn ước giữa ta và Cố Tử Vân là do chính Hoàng đế bệ hạ ban, muốn hủy bỏ, nào có dễ dàng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xuân Liên nói câu nói của ta rất hả dạ, lúc đó mặt Thẩm Bích Quân lúc xanh lúc đen, thật là đặc sắc.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút khí phách.
“Nhị tiểu thư, lúc đó người nên mắng thẳng vào mặt nàng ta là đồ vô liêm sỉ, rồi nhảy lên cào nát mặt nàng ta!”
“Tơ tưởng đến muội phu của mình, mặt mũi cũng không cần nữa, không cần phải giữ lại làm gì!”
Ta cười gõ nhẹ vào trán nàng ấy: “Đừng nói nhảm nữa, giúp ta làm một việc.”
“Làm gì thế ạ?”
“Đi Giang Nam một chuyến.”
07
Đến giữa thu, Hoàng hậu Trung cung mở tiệc thưởng cúc.
Đích mẫu dẫn ta và Thẩm Bích Quân vào cung. Từ sau khi Thẩm Bích Quân nói rõ mọi chuyện với ta, nàng ta không còn giả tạo trước mặt ta nữa, mà lén lút tìm đến phòng ta để mỉa mai vài câu.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Chỉ khi ở trước mặt người ngoài, nàng ta mới lại đeo lên cái vẻ ngây thơ, lương thiện, dễ mến đó.
Khi đi ngang qua một hồ sen, Thẩm Bích Quân đột nhiên sát lại gần, vẻ mặt thân thiết nhưng lại thì thầm vào tai ta một câu đầy âm hiểm:
“Muội muội, ai nói ta không có cách chứ?”
Ta không hiểu, nghi hoặc quay đầu nhìn nàng ta, thì nghe thấy nàng ta hét lên, rồi ngã thẳng xuống hồ sen, tay còn túm lấy một vạt áo của ta.
Trông cứ như là ta đẩy nàng ta xuống vậy.
“Muội muội! Là ta sai rồi!”
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, ta còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhanh nhẹn đã lao ra từ phía sau ta, nhảy thẳng xuống nước.
Trên bờ vang lên những tiếng thét kinh hãi, mọi người nháo nhào cả lên.
“Cố thế tử!”
“Thẩm tiểu thư!”
“Người đâu, có người rơi xuống nước rồi!”
Ta lạnh lùng nhìn, chỉ một lát sau Cố Tử Vân đã vớt được nàng ta lên.
Khi lên bờ, y phục của Thẩm Bích Quân dính chặt vào người, Cố Tử Vân ôm chặt lấy nàng ta, hắn vội vàng sai người hầu mang áo choàng đến, che kín nàng ta, không để lộ chút da thịt nào.
Nhưng cái cảnh xuân của nàng ta, chính là cố tình để cho Cố Tử Vân nhìn thấy.
Thẩm Bích Quân rúc vào lòng hắn, lạnh đến run rẩy.
Trên mặt Cố Tử Vân lộ vẻ đau lòng, khi đi ngang qua ta, ánh mắt hắn đầy căm hận, gọi cả tên họ ta mà mắng:
“Thẩm Dung! Muội thật là độc ác!”
“Nàng ấy đã làm gì sai, mà muội lại muốn hãm hại nàng ấy như vậy?”
Ta đã làm gì sai sao?
Cố Tử Vân thậm chí không thèm nghe ta giải thích một câu, đã vội vàng kết luận ta là hung thủ hãm hại Thẩm Bích Quân.
Ngự hoa viên người đông phức tạp, nếu ta thật sự muốn hại nàng ta thì sao lại ngu xuẩn chọn một nơi như cấm cung, lại còn là trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa?