Cô Hồn Dã Quỷ Trở Về

Chương 4



Nàng ta tiến lên, thân mật nắm tay ta, khóe mắt hơi đỏ:

 

“Muội muội, dù không vào được thư viện Bạch Lộc, với quan hệ của phụ thân, vẫn còn những thư viện khác hoặc đại nho khác để bái sư, sao muội phải tự làm khổ mình như vậy?”

 

Nói xong, nàng ta lại không ngừng hạ thấp Ô tiên sinh, nói ông ấy không coi thiên tử ra gì, không để ý tam cương ngũ thường, tính tình cổ quái, không phải người tốt, sẽ làm tổn hại thanh danh của ta.

 

“Nếu muội muội bái ông ta làm thầy, thanh danh của muội muội…”

 

Trong lòng ta không vui, nhưng ta chỉ cười nhạt:

 

“Ta chỉ là thứ nữ, thanh danh có đáng gì, Thẩm phủ chẳng phải còn có tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ là đích nữ trong nhà, vào thư viện Bạch Lộc là để rạng danh Thẩm gia.”

 

Nói rồi, ta cố ý cười tươi hơn, dùng giọng điệu có chút nịnh nọt:

 

“Tỷ tỷ, vinh nhục của Thẩm gia, sau này đều trông cậy vào tỷ cả đấy.”

 

“Tỷ tỷ thông minh tuyệt đỉnh, nhất định phải là một tài nữ chứ.”

 

05

 

Thư viện Bạch Lộc gánh vác trọng trách bồi dưỡng con cháu quý tộc, không phải nơi để các tiểu thư so bì trang sức, trâm cài, các công tử tiểu thư ở đây đều cố gắng học hành, tranh nhau đứng đầu.

 

Thẩm Bích Quân vào rồi mới phát hiện, đây là một địa ngục khiến nàng ta đau đầu nhức óc, bài vở thì nặng nề, khó nhằn.

 

Nhưng giờ muốn rút lui cũng không được nữa.

 

Ô tiên sinh thì khác, tùy hứng phóng khoáng, ta đến thì ông ấy dạy, ta không đến thì ông ấy ngủ.

 

Thẩm Bích Quân thấy ta ngày nào cũng đi đi về về, trên mặt lộ rõ vẻ ghen tị, quay sang nhìn văn chương mình phải viết, lại thấy một màu u ám.

 

Tỳ nữ an ủi nàng ta:

 

“Đại tiểu thư, Cố công tử là thế tử Trung Dũng Hầu, gia tộc quyền quý, lại là tài tử nổi danh kinh thành, có biết bao nhiêu cô nương ngưỡng mộ ngài ấy…”

 

Khi Thẩm Bích Quân định cầm sách lên ôn bài, ta lại cầm diều đến rủ nàng ta đi chơi:

 

“Tỷ tỷ ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết thơ, đọc qua là nhớ, có một không hai ở kinh thành, đâu cần phải cặm cụi như mấy kẻ ngốc kia, tiết trời đẹp thế này, sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ?”

 

“Tỷ tỷ thông minh như vậy, không cần tốn nhiều công sức cũng có thể đứng đầu kinh thành rồi.”

 

Thế là Thẩm Bích Quân liền đặt sách xuống.

 

Mỗi khi nàng ta đến thư viện, cũng sẽ thấy ta ra ngoài, khi thì mặc lụa là gấm vóc đi dạo phố mua sắm, khi thì mặc y phục gọn gàng đi đánh cầu cưỡi ngựa.

 

“Hôm nay Vân Hương Các có một lô son phấn mới, nghe nói có mùi hương lạ lắm, ta nhất định phải đi xem thử, bên chỗ Ô tiên sinh, ta đã xin nghỉ rồi.”

 

“Ô tiên sinh cũng không kiểm tra bài vở của ta, không sao đâu.”

 

Trong khi nàng ta đang cặm cụi viết văn chương làm bài tập thì ta lớn tiếng sai nha hoàn chuẩn bị xe ngựa, hôm nay đi du xuân, ngày mai đi may y phục.

 

Dần dần, nàng ta bị ta làm cho xao nhãng, không còn tâm trí học hành, bài vở thì làm qua loa, hễ nghe tin trong thành có cửa hàng son phấn hay tiệm vải nào có hàng mới, hoặc có chỗ nào vui chơi là nàng ta đều muốn đi thử.

 

Thấy tỳ nữ còn muốn khuyên can, Thẩm Bích Quân đã tỏ vẻ vô cùng khó chịu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhanh tay tát một cái vào mặt tỳ nữ, quát:

 

“Ngươi thật độc ác!”

 

“Bài vở ở Bạch Lộc thư viện nhiều như vậy, có khi đến giờ Tý còn chưa viết xong, tỷ tỷ thân thể yếu ớt, ngươi lại xúi giục tỷ ấy không biết giữ gìn sức khỏe, liều mạng học hành!”

 

“Ai cũng biết tỷ tỷ thông minh hơn người, mấy tiểu thư khuê các kia ngay cả một phần mười tài trí của tỷ tỷ cũng không bằng, sao có thể so sánh được?”

 

“Tỷ ấy đã chịu khổ hai năm rồi, ngươi là một hạ nhân mà cũng dám chà đạp tỷ ấy à!”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nói xong, ta giả vờ đau lòng, đỏ hoe cả mắt.

 

“Đại tiểu thư tha mạng! Nô tỳ không có ý đó!”

 

Tỳ nữ quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.

 

Sắc mặt Thẩm Bích Quân trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng ta, càng cảm thấy nàng ta là nô tài lấn chủ.

 

Thẩm Bích Quân giận dữ, lập tức sai người bán tỳ nữ đi.

 

Từ đó về sau, không ai dám khuyên nàng ta chịu khổ nữa, ai nấy đều sợ mất mạng mà a dua nịnh hót, chăm sóc nàng ta hết mực.

 

Ta cũng tâng bốc nàng ta đến tận mây xanh.

 

06

 

Trong mắt người ngoài, mỗi ngày ta lên xe ngựa là đi ăn chơi trác táng.

 

Nhưng xe ngựa đi được nửa đường ta lại quay về lều cỏ gần bờ suối, tối khuya thanh vắng vẫn còn thức đèn đọc sách.

 

Chỉ có Thẩm Bích Quân là hoàn toàn vứt thư viện Bạch Lộc ra sau đầu, nàng ta thường xuyên lấy lý do sức khỏe không tốt để xin nghỉ, phụ thân và đích mẫu cũng tin là thật mà nhắm mắt làm ngơ.

 

Kinh thành thường có những buổi tụ tập tao nhã, gọi là thơ hội, tháng này là do phủ Trưởng công chúa tổ chức.

 

Ta và Thẩm Bích Quân đều được mời đến, mọi người đều cho rằng Thẩm Bích Quân bỏ bê việc học, không làm được thơ hay, chờ nàng ta bẽ mặt.

 

Nàng ta chỉ khẽ cười, hơi hếch cằm, trước mặt mọi người làm một bài thơ bảy bước.

 

Trong đó có câu “Tương tư không thể gửi gắm, chỉ đợi chim yến trở về tổ” càng là tuyệt tác.

 

Tiếng vỗ tay vang dội, khen ngợi không ngớt, ai nấy đều phải nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

 

“Thơ hay!”

 

“Thơ hay!”

 

Nàng ta nổi bật, trở thành tâm điểm của buổi thi hội.

 

Thẩm Bích Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Các vị quá khen rồi.”

 

Xuân Liên ghé vào tai ta nói nhỏ: “Nhị tiểu thư, đó chẳng phải là thơ của người sao?”

 

Ta bình thản nâng chén trà lên, thổi một ngụm trà nóng: “Nói bậy bạ gì đó, đó là tỷ tỷ làm, chính là của tỷ ấy.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com