“Cố Tương Tích, tỉnh lại đi. Bấy nhiêu năm bên nhau, tôi làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc vì cô đâu chỉ có một.”
“Nhưng khi lòng cô không còn ở đây nữa, thì tôi có làm gì cũng là vô ích. Hơn nữa, tôi không cần cô cảm động muộn màng.”
Có lẽ… từng có lúc tôi cũng tưởng tượng ra cảnh này, người đã phụ lòng tôi quay đầu hối hận.
Nhưng thật sự đối mặt rồi, tôi lại chẳng thấy vui chút nào.
Cô gái năm xưa từng rực rỡ lạ thường, sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ?
Tôi ngừng lại một chút, rồi nói nghiêm túc:
“Đừng tìm cớ cho mình nữa. Nếu không, tôi sẽ càng khinh thường cô thôi .”
Toàn thân cô cứng đờ, gương mặt đầy đau đớn.
“Cô hãy sống tiếp con đường do chính cô chọn đi.”
Nói xong, tôi không nhìn cô lần nào nữa, quay lưng rời đi.
Tối hôm đó, Lâm Phóng tăng ca, nhờ tôi mua đồ ăn đêm mang đến.
Trời đã tối hẳn, khu làm việc của cậu ấy nằm ở nơi khá vắng vẻ.
Đèn đường hỏng mất hai cái, cả con ngõ trở nên âm u và im lặng.
Đột nhiên, hai kẻ cầm d.a.o lao ra từ bên đường, mặt mày dữ tợn, cướp hết đồ đạc trên người tôi.
Tôi mang không nhiều tiền, chúng lục lọi túi rồi nói vài câu tiếng Pháp, phát âm rất lởm, tôi nghe không hiểu.
Sau đó chúng lao vào đánh tôi.
Tôi vùng vẫy chống cự.
Giữa lúc hỗn loạn, một bóng người lao tới, cầm đá đập vào đầu tên cướp.
Tên cầm d.a.o tức giận đ.â.m người đó hai nhát rồi bỏ chạy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Khi tôi kịp hoàn hồn, chỉ thấy Cố Tương Tích toàn thân bê bết máu, ngã gục dưới đất.
Tôi đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ nói, vết thương ở bụng không nguy hiểm, nhưng trong lúc che chắn cho tôi, gân tay phải đã bị cắt đứt có thể… suốt đời không thể vẽ được nữa.
Cô nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt.
Thấy tôi, việc đầu tiên là hỏi: “Anh có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, lòng đầy mâu thuẫn.
Cô cười nhẹ, an ủi tôi:
“Đừng lo, em không sao đâu.”
Sau một lúc do dự, tôi vẫn nói sự thật về vết thương của cô.
Nụ cười trên mặt cô cứng lại một giây, sau đó gượng gạo mỉm cười:
“Không sao… anh không sao là tốt rồi.”
Nhưng cô vốn không phải người biết diễn.
Cô quay mặt đi, toàn thân run rẩy.
Tôi cố gắng an ủi:
“Bác sĩ cũng không nói là hết hy vọng. Nếu tay phải không được… thì thử vẽ bằng tay trái. Sẽ có cách thôi.”
Bất ngờ, cô quay sang, mắt đỏ hoe, hỏi:
“Nếu em ly hôn với Tô Lạc, chúng ta có thể…”
Tôi lập tức ngắt lời:
“Cố Tương Tích, giữa chúng ta… đã không còn khả năng nữa. Cô hãy dưỡng thương cho tốt đi, đừng nghĩ ngợi gì thêm.”
Ánh mắt cô tràn đầy tuyệt vọng.
Nước mắt rưng rưng, giọng cô khẩn cầu:
“Chỉ tối nay thôi… anh có thể đừng đi được không?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Giờ người nên ở bên cô… là Tô Lạc, không phải tôi.”
Nhưng tối đó, Tô Lạc không xuất hiện.
Và tôi… cuối cùng cũng không đi nổi.
Trong lúc đợi phẫu thuật, tôi lấy điện thoại cô gọi cho Tô Lạc nhưng không ai nghe.
Tôi nhắn tin cũng không có hồi âm.
Nửa đêm, cô lên cơn sốt, còn nôn ra máu.
Sau khi xét nghiệm lại, bác sĩ thông báo: cô bị ung thư dạ dày.
May là chưa đến giai đoạn cuối, nếu điều trị tích cực thì vẫn có hy vọng.
Tôi không hiểu.
Rõ ràng cô có tiền, có danh tiếng, tại sao lại để bản thân ra nông nỗi này?
Nhưng tôi không hỏi.
Chiều hôm sau, Tô Lạc đến.
Ăn mặc bảnh bao, mặt mày rạng rỡ.
Chỉ lo lắng hỏi bác sĩ: “Cô ấy… tay có thể vẽ lại được không?”
Thậm chí, không hề nhìn thấy tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đứng lên, nói với Cố Tương Tích:
“Tự chăm sóc cho tốt. Tôi đi đây.”
Cô không đáp, nằm im trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng như tro tàn.
Sau khi Cố Tương Tích bị liệt tay phải, không thể tiếp tục vẽ tranh, giá trị các tác phẩm của cô lại tăng vọt.
Tin tức về việc "Nàng Thơ" bức tranh đưa tên tuổi cô vụt sáng, chuẩn bị được đem ra đấu giá công khai, nhanh chóng tạo nên làn sóng dư luận.
Ngày trước, Cố Tương Tích từng bày tỏ tình cảm tại triển lãm tranh, không lâu sau đó liền kết hôn với "nam chính" trong bức họa.
Câu chuyện lãng mạn đó từng khiến cư dân mạng ngưỡng mộ không thôi.
“Nàng Thơ” nhờ thế mà càng trở nên đắt giá, cuối cùng được một nhà sưu tầm mua lại với giá kỷ lục 50 triệu nhân dân tệ.
Nhưng chưa đầy vài ngày sau, mọi chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng khác.
Hai cụm từ Tô Lạc bán tranh giả và Cố Tương Tích ngoại tình khi đã có chồng cùng lúc leo lên top tìm kiếm.
Cố Tương Tích tổ chức họp báo, trực tiếp thừa nhận rằng bản gốc “Nàng Thơ” đã bị tiêu hủy từ lâu, bức được bán hiện tại là hàng giả do Tô Lạc làm giả để trục lợi.
Trước ống kính, cô thú nhận:
“Câu chuyện đằng sau Nàng Thơ vốn không phải tình yêu lãng mạn, mà là một vết nhơ của sự phản bội.”
“Khi thành công trong tay, tôi đã vứt bỏ người chồng yêu mình suốt mười năm.”
Cộng đồng mạng chấn động.
Người người mắng chửi “tra nữ” và “nam tiểu tam ”.
Dưới sự tố cáo của Cố Tương Tích, cảnh sát nhanh chóng vào cuộc điều tra hành vi làm giả tranh của Tô Lạc.
Không lâu sau đó, Tô Lạc bị bắt, bị buộc tội sản xuất và tiêu thụ hàng giả.
Do số tiền quá lớn, anh ta đối mặt với mức án tù chung thân.
Từ đó về sau, Cố Tương Tích biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, như cỏ mọc bên đê, như lá nảy trên cành bình yên và an nhiên.
Việc kinh doanh tại trang trại rượu ngày càng phát đạt.
Nửa năm sau, tôi gặp một vị khách rất đặc biệt.
Một cô bé người Pháp khoảng mười sáu tuổi, thường xuyên đến mua rượu.
Cô luôn yêu cầu đúng loại rượu do tôi tự tay ủ, và mỗi lần đến đều có một yêu cầu đặc biệt: