Tôi đốt ba nén nhang cho ba mẹ, lặng lẽ kể với họ về cuộc sống hiện tại của mình, nói rằng con trai họ đang sống rất tốt.
Xuống núi, Cố Tương Tích vẫn đi theo tôi.
Cô nói rất nhiều.
Nhắc đến khi xưa, chúng tôi từng cùng nhau ngắm hoa trên sườn đồi, nghe tiếng chim trong rừng, nhìn mây trôi trên bầu trời…
Cô nhớ hết mọi thứ.
Nhưng mà, Cố Tương Tích ơi… Hoa trên đồi đã không còn nở nữa.
Chim trong rừng cũng đã bay đi. Ngay cả đám mây trên trời cũng chẳng còn như xưa.
Tất cả… đều đã khác rồi.
Ngôi nhà cũ ở quê lâu không ai dọn dẹp, đã chẳng còn ở được nữa.
Tôi nghỉ lại một đêm tại nhà trọ thị trấn, rồi hôm sau lập tức bay về Pháp.
Cuộc gặp lại với Cố Tương Tích không khiến lòng tôi dậy sóng như trước nữa.
Đúng lúc đó, Lâm Phóng vừa thành lập thương hiệu thiết kế thời trang riêng, cũng bắt đầu bận rộn.
Còn tôi, trang trại nho đã có người quản lý, cuộc sống nhàn hạ, rảnh rỗi suốt ngày ở trong xưởng hỗ trợ cậu ta làm việc.
Tôi trêu:
“Chúng ta học trường thương mại ra mà, giờ một đứa làm thợ may, một đứa làm rượu… đúng là chẳng có nghề nào nghiêm chỉnh.”
Cậu ấy lắc lắc ngón tay:
“Non non non, cuộc đời là quá trình dần dần nhìn rõ bản thân.”
Trong lúc trò chuyện vu vơ, tôi hỏi:
“Cậu bắt đầu hứng thú với thiết kế thời trang từ bao giờ vậy?”
Cậu ấy do dự một chút, rồi đáp khẽ:
“Là từ khi cậu cưới Cố Tương Tích.”
Cậu kể về một chuyện tôi chưa từng biết.
“Cậu còn nhớ lễ phục trong đám cưới hai người chứ?”
“Hoa văn tinh xảo, mà giá lại rẻ đến bất ngờ. Cậu luôn nghĩ là tôi nhờ bạn thiết kế hộ, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cậu tiếp lời:
“Thực ra, lúc đó tôi biết cậu không cũng không có tiền, nên tôi chỉ mua một chiếc váy trắng đơn giản và bộ vest bình thường.”
“Nhưng không muốn để cậu thấy mình bị thiệt thòi, nên tôi đã tự tay phác họa họa tiết, rồi nhờ bạn tôi là một nhà thiết kế hướng dẫn từng chút một để thêu lên.”
“Cả chiếc khăn voan đội đầu cũng là bạn tôi tự làm.”
Tôi ngạc nhiên:
“Trước giờ tôi còn không biết cô bạn ấy của cậu biết làm đồ thủ công.”
“Lúc đầu thì không biết, nhưng bạn tôi rất giỏi còn thông minh, nên học nhanh lắm.”
“Cô ấy sợ cậu thấy áy náy, nên còn dặn tôi đừng nói với cậu.”
Cậu kể, hồi đó chỉ phụ việc lặt vặt, nhưng khoảnh khắc hai đứa tôi mặc bộ lễ phục đó, trong lòng cậu trào dâng một cảm giác tự hào khó tả.
Cả hai cùng đắm mình trong hồi ức.
Cậu chậm rãi nói:
“Hôm đó, khi cậu vén khăn voan lên, Cố Tương Tích nhìn thấy cậu, xúc động đến bật khóc… Cảnh đó, tôi nhớ mãi.”
Tôi nghẹn ngào cười khẽ:
“Hồi đó… cô ấy thật sự rất yêu tôi.”
Lâm Phóng suy nghĩ một chút rồi bảo:
“Thật ra, mấy hôm trước tôi có gặp lại Cố Tương Tích rồi.”
Tôi không phản ứng gì nhiều, bình thản nói:
“Paris là kinh đô nghệ thuật, cô ấy là họa sĩ, đến đây cũng bình thường.”
Cậu lắc đầu:
“Không phải. Tôi thấy… cô ấy đến là để tìm cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hôm đó, cậu để quên đồ ở chỗ tôi.”
“Tôi đuổi theo, thì thấy cô ấy cũng đang đi phía sau, cách cậu không xa, cứ lặng lẽ nhìn theo. Nhưng lại không dám tiến lại gần.”
Tôi đùa:
“Tôi nhớ cậu bị quáng gà mà, chắc là nhầm người rồi chứ gì?”
Cậu chửi thẳng:
“Mẹ kiếp, cậu tưởng tôi mù à? Tôi còn nói chuyện với cô ấy vài câu đấy!”
“Anh em tốt như tôi không thể làm việc tốt mà giấu tên được, nên tôi đã kể hết chuyện cậu sang Pháp tìm Châu lão tiên sinh cho cô ấy nghe rồi.”
Tôi sực nhớ ra, giơ ngón tay cái với cậu:
“Tuyệt lắm.”
Lâm Phóng thở dài:
“Sau khi nghe xong, cô ấy c.h.ế.t lặng luôn, nhìn như người mất hồn vậy. Trông cũng… tội nghiệp thật.”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói:
“Chuyện đó… giờ không còn liên quan đến tôi nữa.”
Trong trang trại của tôi, có một cô gái rất giỏi giang.
Nhờ cô ấy chăm sóc, vườn nho phát triển cực tốt, mẻ rượu mới vừa ra lò đạt chất lượng rất cao, tôi còn ký được một đơn hàng lớn.
Không ngờ, vị khách hàng đó tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi toàn giới nghệ thuật, và Cố Tương Tích cũng nằm trong danh sách được mời.
Hôm tôi đi giao rượu, tình cờ gặp cô và Tô Lạc.
Hai người họ trông rất lạ, nói chuyện không nhiều, không hề giống một cặp vợ chồng mới cưới.
Tôi không nán lại lâu, ký xong đơn hàng là định rời đi.
Cố Tương Tích thấy tôi, vội vàng đi theo, Tô Lạc thấy vậy cũng không có phản ứng gì.
Tôi đi nhanh, cô chạy vài bước đuổi theo, nắm lấy tay tôi.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cô lại nhanh chóng buông ra:
“Xin lỗi.”
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Cố Tương Tích, cô muốn gì?”
“Em…”
Cô ngập ngừng mãi không nói nổi.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bỗng ánh mắt cô sáng lên:
“Em muốn vẽ một bức tranh phong cảnh nước Pháp… Anh có thể làm hướng dẫn viên cho em không?”
Sợ tôi từ chối, cô nói thêm:
“Anh ra giá đi, điều kiện gì cũng được.”
Tôi đáp thẳng:
“Tôi không thiếu tiền.”
Cô như sụp đổ, giọng gần như cầu xin:
“Mạnh Hoài… cho em một cơ hội bù đắp, được không?”
Tôi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng: “Bù đắp cái gì?”
“Em biết chuyện của Châu lão rồi.”
Tôi điềm tĩnh:
“Cô được ông ấy chọn là nhờ thực lực. Tôi cũng đã nhận tiền của cô rồi, chúng ta bây giờ đã không ai nợ ai.”
Cố Tương Tích cúi đầu, lẩm bẩm:
“Hồi đó sao anh không nói cho em biết?”
Tôi cười nhạt:
“Nói rồi thì có gì khác không?”
Nỗi buồn trong mắt cô càng rõ.
Cô cố chấp: “Nếu biết sớm, có lẽ chúng ta đã không đến nước này.”