Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 10



[Phiên ngoại – Góc nhìn của Cố Tương Tích]

Tôi đã lấy người con trai mình đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên từ thuở thiếu thời.

Chúng tôi hứa hẹn sẽ bên nhau suốt đời, đầu bạc răng long, mãi không rời xa.

Cuộc sống sau hôn nhân tuy nghèo khó, nhưng vẫn đầy ngọt ngào.

Chuyện bắt đầu sai lệch từ khi nào?

Giờ nghĩ lại, có lẽ là từ lúc chúng tôi mất đi đứa con đầu tiên.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận sâu sắc thế nào là sự bất lực của cuộc sống.

Sau chuyện đó, anh càng điên cuồng lao vào công việc.

Tính toán từng đồng, trong mắt chỉ còn tiền.

Tranh của tôi bán không được, anh cố gắng đi đường vòng, tận dụng các mối quan hệ để tìm cho tôi những đơn đặt hàng.

Giống như làm bài văn theo đề: Khách hàng muốn gì, tôi vẽ nấy.

Mỗi bức tranh không còn linh hồn, không còn tư tưởng, chỉ cần… khiến người ta hài lòng là đủ.

Tôi không thích. Nhưng vì đó là cơ hội anh kiếm cho tôi, tôi thấy mình nên trân trọng.

Cuộc sống của chúng tôi quả thực dần khá lên.

Tôi nghĩ: tiền đủ dùng là được. Nhưng anh lại chưa từng cảm thấy đủ.

Ngày nào cũng tất bật lo toan, bận đến mức chẳng còn thời gian để ngồi xuống nói với tôi vài câu.

Anh giới thiệu tôi với đối tác của mình, rót rượu, nâng ly:

“Mong các sếp sau này chiếu cố cho nhiều hơn.”

Vì nể anh, họ bỏ tiền mua tranh của tôi, rồi nửa đùa nửa thật:

“Cô Cố lấy được ông chồng tốt thật đấy.”

Thành thật mà nói… tôi ghét cái dáng vẻ cúi mình khúm núm của anh lúc ấy.

Tôi ngày càng thấy ngột ngạt, không thở nổi.

Ngay cả với chính những bức tranh mình vẽ, tôi cũng bắt đầu chán ghét.

Sau đó, tôi gặp Tô Lạc.

Cậu ấy yên lặng ngồi bên cạnh nhìn tôi vẽ, giống hệt Mạnh Hoài của năm đó.

Cậu ấy hiểu tôi, trân trọng những tác phẩm của tôi, không chỉ nghĩ xem bán được bao nhiêu tiền.

Những ngày xám xịt bỗng có một gam màu mới, tôi dần tìm lại năng lượng và khát vọng vẽ vời thuở ban đầu.

Tôi thừa nhận, tôi đã rung động.

Tôi đã nghĩ: chàng trai trong trẻo và thuần khiết ấy mới thực sự là định mệnh của tôi.

Còn tôi và Mạnh Hoài, ngay từ đầu… có lẽ đã là sai rồi.

Kỷ niệm sáu năm ngày cưới, anh phát hiện chuyện giữa tôi và Tô Lạc.

Tôi cũng đưa ra lựa chọn của mình.

Rời khỏi Mạnh Hoài, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là, người họa sĩ mà tôi ngưỡng mộ nhất, Châu lão tiên sinh, lại chủ động liên hệ, mời tôi gặp mặt.

Ông nói, ông nhìn thấy một bức tranh của tôi trên phố ở Paris, rất yêu thích.

Bức vẽ ấy miêu tả một ngôi làng nhỏ yên bình, trên sườn đồi có bóng dáng một chàng trai trẻ.

Chỉ là dáng lưng thôi, nhưng lại đầy sức sống.

Đó là tác phẩm tôi vẽ năm mười tám tuổi, tặng cho Mạnh Hoài.

Khi đó anh trân trọng bức ảnh ấy vô cùng.

Giờ chắc túng thiếu quá nên mang bán đi rồi.

Anh luôn vậy, tiền luôn quan trọng hơn tình cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng thôi, dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn.

Với sự nâng đỡ của Châu lão, tôi thuận lợi tổ chức triển lãm. Tôi thành công rồi.

Dù Mạnh Hoài bắt tôi ra đi tay trắng, nhưng giờ với tôi, kiếm tiền đã là chuyện quá dễ dàng.

Tôi và người yêu tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Tôi nghĩ đây mới là cuộc sống tôi muốn.

Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Tôi liên tục mơ thấy Mạnh Hoài.

Nửa đêm tỉnh giấc, nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng thấy xa lạ.

Tim tôi trống rỗng.

Tôi nhốt mình trong phòng vẽ, trút nỗi nhớ vào từng nét cọ.

Trước đây, tôi cũng thường như vậy.

Mạnh Hoài sẽ lo cho tôi đủ ba bữa ăn.

Dù đang đi công tác, anh vẫn gọi điện nhắc tôi ăn ngủ đúng giờ.

Tô Lạc thì không để tâm đến điều đó.

Sau khi cưới, cậu ấy rất ít khi cùng tôi bàn về hội họa.

Tôi oán trách đôi chút, cậu ấy nổi giận, đập cửa bỏ đi.

Tôi bắt đầu không ngăn nổi bản thân nhớ đến Mạnh Hoài.

Khi cùng Tô Lạc ăn tối trong nhà hàng sang trọng, tôi lại nhớ đến những ngày hai đứa chia nhau một chiếc bánh bao trong căn nhà thuê nhỏ hẹp.

Khi mua cho Tô Lạc những món quà đắt tiền, tôi lại nhớ về kỷ niệm năm đầu kết hôn, Mạnh Hoài lén tích góp từng đồng mua tặng tôi một thỏi son Dior và một bộ dưỡng da Estée Lauder.

Tôi vừa mắng anh hoang phí, vừa rưng rưng cảm động.

Rồi… tôi nhớ lại, ngày ly hôn, tôi đã lạnh lùng nói với anh:

“Anh chỉ biết tiền.”

Như bị sét đánh ngang tai.

Tôi không kìm được, gọi điện cho anh nhưng số máy đã bị hủy.

Tôi lén về ngôi nhà cũ, nơi ấy đã có chủ mới.

Tôi nhìn gia đình hạnh phúc bên trong, trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu có phải… tôi đã đánh mất một hạnh phúc nằm ngay trong tầm tay?

Tôi cố xua tan suy nghĩ ấy, tự nhủ lựa chọn của mình không sai, cũng không được phép sai.

Vì vậy, tôi càng đối xử tốt với Tô Lạc.

Nhưng cuộc đời vốn trớ trêu, Tô Lạc ngoại tình.

Con người thật của cậu ấy hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

Cậu ấy gửi ảnh gợi cảm cho người phụ nữ khác giữa đêm khuya, gọi cô ta là “vợ yêu.”

Mạnh Hoài à… bị người mình yêu phản bội… là cảm giác như thế này sao?

Trước kia tôi thật tàn nhẫn với anh quá.

Tô Lạc dọa tôi: “Nếu ly hôn, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

Tôi… không còn sức phản kháng.

Một năm sau kết hôn, cuộc sống của tôi chẳng khác gì một nấm mồ.

Tôi thường quay về quê của Mạnh Hoài.

Tôi biết rằng dù anh ở đâu, cuối cùng… cũng sẽ về lại nơi này.

Tôi nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ gặp lại.

Thanh Minh năm nay, chúng tôi thật sự tái ngộ.

Anh trông rất khỏe mạnh, tinh thần rạng rỡ, phong thái chững chạc.

Sau khi rời khỏi tôi, anh sống rất tốt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com