Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 7



Nhưng lên máy bay, tôi nhìn thấy cô đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè:

“Nỗi nhớ cách trở núi sông.”

Tâm trạng u ám của tôi lập tức tan biến.

Trên đường về, tôi vẫn còn mơ mộng về tương lai tươi sáng của chúng tôi.

Thật trớ trêu.

Nỗi nhớ ấy sớm đã không còn dành cho tôi.

“Cậu không cảm thấy… tiếc nuối sao?”

Lâm Phóng hỏi tôi.

Tôi bình tĩnh đáp:

“Đương nhiên là có. Nhưng giờ điều quan trọng hơn… là sống cho tốt cuộc đời của mình.”

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm:

“Mạnh Hoài, đôi lúc cậu lý trí đến đáng sợ.”

Tôi cười:

“Cảm ơn vì đã khen.”

Cúp máy, không gian xung quanh lại trở nên tĩnh lặng.

Tôi mở lại đoạn video ấy.

Cố Tương Tích đứng trước ống kính, nụ cười dịu dàng và đầy tình cảm:

“Người con trai trong tranh là tình yêu lớn nhất đời tôi.”

Quả nhiên, tim tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Tôi gọi điện cho cô, nói rằng doanh thu từ triển lãm là tài sản trước hôn nhân, nếu ly hôn thì nên chia cho tôi.

Cô mỉa mai một câu, nhưng rồi vẫn đồng ý.

Xem ra… cô thật sự muốn gả cho người trong lòng rồi.

Tôi cố gắng xem chuyến đi Pháp đó như một cuộc đầu tư.

Giờ đã thu về một khoản lớn, coi như không lỗ vốn.

Nghĩ vậy, lòng tôi dần nhẹ lại.

Đúng là tiền bạc chưa từng khiến tôi thất vọng.

Tối hôm đó, tôi mở chai rượu vang ngon nhất của mình, uống một mình đến tận khuya.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi.

Giọng của Lâm Phóng lúc xa lúc gần:

“Mở cửa đi.”

Tôi lảo đảo chạy ra ngoài, mở cửa, thấy cậu ta xách hành lý, mặt mày cau có:

“Chuyện lớn như vậy mà không nói gì với tôi, đúng là chẳng coi tôi ra gì.”

Tôi sững người tại chỗ.

Cậu ta dang tay ra cười:

“Anh em tới ở cùng cậu đây.”

Tôi ôm lấy cậu ta, cảm động: “Đúng là huynh đệ tốt.”

Nhưng sự thật chứng minh, tôi cảm động hơi sớm.

Với một gã đàn ông đang chờ ly hôn như tôi, ở cùng một thằng đang yêu đắm đuối chẳng khác nào tra tấn tinh thần.

Tối đó tôi ngồi chờ cậu ta vào chơi game, vậy mà cậu ta cứ nấn ná mãi, lưu luyến chẳng chịu dứt cuộc gọi video với bạn gái.

Tôi túm lấy cổ cậu ta, nghiến răng:

“Cậu khoe yêu đương trước mặt tôi thế này có hơi quá không?”

Cậu ta mặt dày cười ha hả:

“Tôi cái này gọi là lấy độc trị độc.”

Tôi thật sự rất phục cậu ta.

Từng bị tổn thương sâu sắc đến vậy, vậy mà vẫn có thể sống vô tư, thoải mái.

“Từng hối hận vì đã yêu Chu Vận chưa?” Vừa hỏi xong, tôi đã thấy hối hận.

Nghe đến cái tên ấy, Lâm Phóng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ là một mối tình thôi, không thể vì cái kết không như ý mà biến nó trở thành bi kịch của mình được.”

Tôi suy nghĩ rất lâu về câu nói ấy.

Tôi nghĩ, không cần vì Cố Tương Tích của tuổi hai mươi tám mà oán hận cô của năm mười tám.

Cô gái từng khiến cả thanh xuân tôi xao động ấy… chỉ là bây giờ không còn nữa mà thôi.

Tôi sẽ học cách chấp nhận.

Và dần dần buông bỏ.

Một tháng sau, tôi và Cố Tương Tích chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn.

Tôi mua lại một trang trại nho ở khu Montmartre, Paris, dự định sang Pháp học nghề làm rượu vang.

Lâm Phóng đã định cư ở đó từ lâu, cũng rất nhiệt tình chào đón tôi sang.

Ngày tôi lên đường xuất ngoại, Cố Tương Tích và Tô Lạc tổ chức một đám cưới linh đình.

Cô dâu khoác lên mình chiếc váy cưới cao cấp may đo riêng, lấp lánh châu ngọc.

Tôi bỗng nhớ lại… năm ấy chúng tôi kết hôn, nghèo đến mức chỉ đủ mua một chiếc váy trắng nhỏ giá hai trăm tệ.

Hoa cưới cũng chỉ là nhánh mộc miên bẻ vội bên đường.

Mộc mạc, giản đơn giống như tình yêu của chúng tôi thuở ban đầu.

Quá khứ theo gió trôi xa, mây tan tầm tã.

Cảnh vật vẫn còn đó, mà lòng người đã đổi thay.

Tôi lên máy bay, bước vào một hành trình mới.

Cuộc sống của tôi dần trở nên yên ổn.

Tôi tưởng rằng… mình sẽ không bao giờ còn liên quan gì đến Cố Tương Tích nữa.

Nhưng không ngờ, một năm sau, khi tôi trở về quê để tảo mộ, chúng tôi lại gặp nhau.

Cô ôm một bó hoa cúc trắng, đứng lặng trước mộ mẹ tôi.

Lúc tôi đến, ánh mắt cô thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng và vui mừng, giọng khản đặc:

“Mạnh Hoài…”

Tôi trầm giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Cô bước lại gần vài bước, vội vã đáp:

“Em nghĩ… có thể sẽ gặp được anh. Anh bán nhà rồi, số điện thoại cũng đổi, em không cách nào tìm được anh.”

Tôi giữ khoảng cách, lạnh nhạt: “Có chuyện gì không?”

Gió núi thổi qua cuốn theo lớp bụi mỏng, cô khẽ nheo mắt, có lẽ bị bụi bay vào mắt cô đỏ hoe:

“Chỉ là… muốn nói chuyện với anh một chút.”

Tôi như nghe được một trò cười lớn:

“Cố Tương Tích, cô bây giờ là người có chồng.”

“Đi đi, đừng đứng trước mộ ba mẹ tôi trông chướng mắt lắm.”

Cô giả vờ không nghe thấy, vẫn đứng im như tượng đá.

Tôi không đuổi được, đành mặc kệ, coi như cô không tồn tại.

“Em muốn giải thích về đêm mẹ mất.”

Cô tự nói, chẳng quan tâm tôi có muốn nghe không.

“Thực ra em đã định ra khỏi nhà rồi… Là anh ấy ngăn em lại, em lỡ làm động thai khí.”

Tôi hờ hững đáp: “Ờ.”

Cô cúi đầu, giọng trầm xuống:

“Mạnh Hoài… đêm đó em sẩy thai.”

Tay tôi đang đặt lễ vật hơi khựng lại một nhịp, nhưng vẫn chẳng nói gì.

Một lúc sau, cô lại lên tiếng:

“Nếu hôm đó em đến… anh có còn hận em đến vậy không?”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào cô.

Trong mắt cô tràn ngập đau thương.

Tôi không hiểu, giờ cô biểu lộ những cảm xúc ấy… để làm gì.

Tôi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, giả vờ như chưa thấy gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com