“Chính là cậu ấy đã giúp em tìm lại đam mê ban đầu với hội họa. Nếu không có cậu ấy, em sẽ chẳng có cơ hội này.”
Nhưng cô sẽ không bao giờ biết…
Chính tôi mới là người âm thầm chạy vạy, dốc lòng vì cô mà tranh thủ được cơ hội ấy.
Đến cuối cùng, lại chỉ là may áo cưới cho người khác.
Tôi rửa mặt, quay lại phòng bệnh.
Mẹ tôi bỗng nói:
“Mẹ muốn gặp Tiểu Tích một lần.”
Tôi không thể từ chối.
Cuối cùng, vẫn là tôi chủ động liên lạc với cô.
Có lẽ là vì lòng tự trọng, tôi không muốn để cô thấy mình yếu đuối.
Ngay từ đầu đã dùng giọng điệu giao dịch:
“Cố Tương Tích, chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Anh đồng ý ly hôn… nhưng em hãy giúp anh diễn một vở kịch.”
“Được.”
Cô đáp không chút do dự.
Rõ ràng đó là điều tôi từng muốn, nhưng trái tim lại bắt đầu méo mó.
Thất vọng, giận dữ, đau buồn…
Những cảm xúc tiêu cực như hàng vạn con sâu độc, gặm nhấm tôi từng chút một.
Tôi nghĩ có lẽ mình sắp phát điên thật rồi.
Cố Tương Tích đến đúng giờ.
Nửa tháng không gặp, cô càng thêm rực rỡ, quyến rũ hơn xưa.
Chắc hẳn sống rất tốt.
Chúng tôi đều thu lại biểu cảm, giả vờ thân thiết, cùng nhau đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Mẹ tôi nằm yếu ớt trên giường, hơi thở mong manh như tơ.
Thấy chúng tôi, đôi mắt đục ngầu của bà bỗng sáng lên.
Bà gắng gượng ngồi dậy, cố nói chuyện với chúng tôi.
Bà dặn dò tôi:
“Phải yêu thương vợ con, đừng phụ lòng nó.”
Rồi quay sang dặn dò Cố Tương Tích:
“Nhớ sống tốt với thằng bé, chăm lo cho nhau.”
Mẹ tôi vốn là người ít nói.
Nhưng lần gặp này, bà như có vô số điều muốn căn dặn.
Tôi biết bà vẫn chưa yên lòng.
Cố Tương Tích đáp lại từng lời một cách nhẹ nhàng:
“Vâng.”
Cuối cùng, mẹ tôi nắm lấy tay chúng tôi, chồng lên nhau, nói:
“Cả đời này phải sống với nhau cho thật tốt.”
Tôi không kìm được, mắt đỏ hoe.
Thật ra, tôi rất muốn nói với mẹ rằng nếu bà đi rồi, trên thế gian này sẽ không còn ai là người thân của con nữa.
Nhưng lúc này, cổ họng tôi nghẹn đắng, chẳng thể nói nổi một lời.
Cố Tương Tích vỗ nhẹ vào lưng tôi, ánh mắt dịu dàng ấy hệt như cô gái mười tám tuổi năm nào.
Tôi có chút hoảng hốt.
Khi rời khỏi phòng bệnh, tay chúng tôi vẫn còn nắm lấy nhau.
Tôi thật kém cỏi… khi nhận ra bản thân vẫn còn lưu luyến cái cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay ấy.
“Hay là… mình đừng ly hôn nữa, được không?”
Ý nghĩ ấy xoáy vòng trong đầu tôi, dù biết là vô vọng.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo lên.
Cố Tương Tích buông tay tôi ra.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô.
Cái bóng thiếu nữ năm xưa chợt tan biến như ảo ảnh.
Cô đi sang một bên để nghe máy.
Đoạn hội thoại lác đác lọt vào tai tôi, chỉ là những lời nói rất đời thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết bên kia nói gì, cô đỏ mặt mắng một câu:
“Vô liêm sỉ.”
Sau đó dịu giọng nói:
“Đợi chút em về ngay.”
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bỗng cảm thấy thật xa lạ.
Cô cúp máy, quay lại thấy tôi thẫn thờ, liền cau mày hỏi:
“Mặt anh xanh xao quá vậy, không khỏe ở đâu à?”
Vừa nói, tay cô đưa lên định chạm trán tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại.
Cả hai đều sững người.
Tay cô dừng lửng giữa không trung, có phần lúng túng:
“Chuyện ly hôn… đợi mẹ anh khỏe hơn rồi tính tiếp.”
Cuối cùng, lý trí tôi cũng dần quay lại.
Tôi gật đầu: “Được.”
Bệnh tình của mẹ tôi không hề chuyển biến tốt.
Trí nhớ của bà bắt đầu có vấn đề.
Cứ cách một khoảng thời gian, bà lại nói muốn gặp Cố Tương Tích.
Cô cùng tôi tiếp tục vở kịch ấy suốt ba tháng, cùng nghe mẹ tôi lặp đi lặp lại những lời dặn dò chẳng biết đã bao lần.
Mỗi lần Cố Tương Tích đến bệnh viện, Tô Lạc đều gọi điện liên tục.
Về sau, dứt khoát theo cô tới tận nơi.
Ngày họ xuất hiện tay trong tay, tôi nổi trận lôi đình, chặn trước mặt hai người:
“Bảo cậu ta cút đi, càng xa càng tốt.”
Cố Tương Tích giải thích:
“Cậu ấy sẽ chờ bên ngoài, không để mẹ anh thấy đâu.”
Tôi không chịu nhượng bộ, cười lạnh:
“Bớt thể hiện tình cảm một chút không c.h.ế.t đâu.”
Thiếu niên luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, tức giận nói:
“Anh quá đáng vừa thôi! Đã sắp ly hôn rồi, còn suốt ngày tìm cách giày vò người khác.”
Cậu ta càng nói càng kích động, suýt chút nữa lao vào đánh tôi:
“Cô ấy đang bận rộn chuẩn bị triển lãm đến mức không có thời gian ăn uống, tôi lo cho cô ấy nên mới theo tới đây.”
Cố Tương Tích nắm tay cậu ta, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng tức giận, anh làm con sợ đấy.”
Tô Lạc lườm tôi một cái, cúi đầu nhìn cô:
“Nhưng anh thương em.”
Cảnh họ tình tứ khiến dạ dày tôi cuộn trào.
Tôi cười khẩy:
“Tôi với cô ấy vẫn chưa ly hôn. Hai người ở bên nhau, gọi là ngoại tình đấy, biết không? Hay là... cậu thuê cô ấy để phục vụ mình? Có trả phí đàng hoàng không?”
Cố Tương Tích c.h.ế.t lặng.
Khoé mắt cô rưng rưng:
“Mạnh Hoài, anh điên rồi sao?”
Tô Lạc nghiến răng nhìn tôi trừng trừng:
“Là đàn ông mà nói năng độc mồm độc miệng thế, bảo sao cô ấy không chịu nổi anh.”
Tôi không nhịn nữa.
Cậu ta bắt cô ấy phải chọn: hoặc là đi vào với tôi, hoặc ở lại với cậu ta.
Sau đó, cậu ta quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt tha thiết.
Không có bất ngờ gì.
Cố Tương Tích tay trong tay cùng người yêu cùng rời đi.
Ngày hôm đó, mẹ tôi thực ra khá tỉnh táo.
Tôi bịa chuyện cô bận đột xuất, bà cũng không nghi ngờ gì.
Nhưng đến chiều, bà đột nhiên hôn mê, bác sĩ lập tức phát thông báo nguy kịch.