Chuộc Lại Lỗi Lầm Tôi ôm đầu ngồi bệt xuống đất, hỏi: “Em… có thể đến một chuyến được không?” Cô lạnh nhạt đáp: “Muộn quá rồi.” Tôi gấp gáp: “Mẹ anh không qua khỏi nữa rồi.” Cô tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Anh đừng đem chuyện đó ra đùa.” Tôi vừa sững sờ vừa tức giận: “Em nghĩ anh sẽ đem tính mạng mẹ mình ra nói đùa sao?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nói: “Bên ngoài đang mưa, em lại đang mang thai… Cậu ấy không cho em ra ngoài.” Tôi chẳng còn màng sĩ diện, gần như van xin: “Vậy để cậu ta đưa em đến, hoặc để anh nhờ bạn đến đón. Anh đảm bảo an toàn cho em, được không?” “Mười năm tình nghĩa, xin em giúp anh lần cuối cùng.” Cô thở dài: “Để em bàn với anh ấy xem sao.” Tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, nói lắp bắp: “Chuyện lúc nãy là anh sai, được chưa? Chỉ cần em đến… em muốn gì, anh cũng đồng ý.” Sấm sét nổ vang, tiếng lòng tôi vỡ vụn bị chôn vùi trong màn đêm. Bên kia truyền đến âm thanh trầm khàn, lẫn trong đó là một chút ám muội. Cố Tương Tích khe khẽ rên một tiếng, thấp giọng trách: “Đừng nghịch nữa.” Sau đó, điện thoại bị cúp máy. Tôi gọi lại nhưng không ai bắt máy. Cả đêm hôm đó, cô không hề xuất hiện. Mẹ tôi nhận ra có điều bất thường, hỏi nhỏ: “Con với Tiểu Tích… cãi nhau à?” Tôi cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Không đâu, em ấy đang trên đường tới rồi.” Bà nhíu mày, càng lúc càng chặt, bảo tôi gọi lại để bà nói chuyện với Cố Tương Tích. Nhưng… cô đã tắt máy. Sau đó, ý thức của mẹ dần trở nên mơ hồ. Bà thì thào liên tục: “Con à… nếu con sống không tốt… mẹ sao yên tâm mà đi được chứ…” Rạng sáng hôm sau, bà trút hơi thở cuối cùng. Bàn tay gầy guộc vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không chịu buông. Đôi mắt chưa kịp khép lại. Cả thế giới của tôi sụp đổ tan tành. Tôi đưa tro cốt mẹ về quê an táng. Cố Tương Tích khi ấy cũng đi theo. Cô cúi đầu, vẻ mặt đầy hổ thẹn: “Xin lỗi… em không biết hôm đó mẹ thật sự…” Tôi mời cô ra ngoài, giọng mệt mỏi: “Đừng gọi bà là mẹ. Cô không xứng.” “Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn sao?” Cô dịu giọng lại: “Em chỉ muốn xem có gì cần giúp không.” Tôi mặt lạnh như băng: “Không cần.” Cô không chịu đi, cứ lẽo đẽo theo bên tôi. Tang lễ không tổ chức rình rang, chỉ nhờ vài người làng đến phụ giúp. Khi mọi chuyện kết thúc, khách khứa cũng đã rời đi, tôi cuối cùng bình tĩnh lại. Quay sang nói với Cố Tương Tích: “Chúng ta nói chuyện đi.” Cô gật đầu: “Được.” [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Tôi lạnh nhạt: “Làm thủ tục ly hôn đi. Càng sớm càng tốt.” Cô nhíu mày, né tránh: “Em muốn giải thích về chuyện đêm hôm đó…” “Tôi không muốn nghe.” Tôi ngắt lời, tiếp tục: “Cô là người sai. Tôi muốn cô ra đi tay trắng.” “Tài sản trong nhà, tôi nắm rõ từng đồng, cô đừng hòng giở trò.” “Cũng đừng thương lượng điều kiện.” “Nếu không, tôi sẽ khiến chuyện nhơ nhuốc của hai người lan khắp thiên hạ.” Ánh mắt Cố Tương Tích đượm buồn: “Mạnh Hoài, tài sản trong nhà vốn dĩ đều do anh làm ra. Anh nghĩ em sẽ tranh giành mấy thứ đó với anh sao?” Tôi cười khẩy: “Biết người, biết mặt, chẳng biết lòng.” Cô thất vọng nhìn tôi: “Anh… trước đây không như vậy.” “Tôi đã thay đổi rồi.” Tôi nói. Cũng như cô… bây giờ chẳng còn là cô ngày xưa nữa. Sự im lặng kéo dài bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, là Tô Lạc gọi tới. Cô ra ngoài nghe máy. Tôi lập tức đóng sầm cửa lại. Cô cũng không quay lại nữa. Tối hôm đó, tôi nằm trên chiếc giường cũ kỹ trong căn nhà xưa, mơ một giấc mơ rất dài. Tôi mơ thấy mình năm hai mươi hai tuổi, bất chấp tất cả đưa Cố Tương Tích về nhà, nói với mẹ: “Con muốn cưới em ấy.” Chủ nợ kéo đến tận cửa, ngày ngày la hét đòi tiền. Mẹ tôi giấu cô trong phòng, dặn dò: “Tiểu Tích, tuyệt đối đừng ra ngoài. Mọi chuyện cứ để A Hoài lo.” Một mình tôi đối phó với bọn họ suốt mấy tháng, cuối cùng cũng giải quyết xong ngay trước Tết. Đêm giao thừa hôm đó, tuyết rơi trắng xóa. Tôi kéo thân xác mệt mỏi về nhà. Tuyết phủ kín người, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Ngay khi về tới cửa, người đầu tiên chạy ra chính là cô. Cô lao thẳng vào lòng tôi. Tôi hơi loạng choạng, nhưng vẫn ôm cô thật chặt. “Em không muốn rời xa anh nữa.” Cố Tương Tích vừa khóc vừa cười, đáng yêu vô cùng. Tôi vừa định nói gì đó, thì khung cảnh đột ngột xoay chuyển. Tôi ngây người đứng đó, nhìn cô lao vào lòng người khác giữa trời tuyết trắng, rồi hôn người ấy bằng tất cả nỗi nhớ nhung nồng nàn. “Cố Tương Tích! Cố Tương Tích!” Tôi gọi cô không ngừng. Nhưng cô chẳng hề nghe thấy. Màn đêm đột ngột phủ kín, cảm giác mất trọng lực kéo tôi rơi mãi xuống vực sâu tăm tối. Hôm sau tỉnh dậy, tôi lên cơn sốt cao. Đầu óc mơ hồ, nằm bẹp trong nhà hai ngày trời, có cảm giác như sắp chết. Một hôm nhận được tin từ đối tác làm ăn: Nguồn hàng rượu vang gặp trục trặc. Lỗ nặng một khoản lớn. Tôi bật dậy, lập tức thay đồ, lao ra ngoài. Tự đi khám, tự uống thuốc, tự khỏi bệnh. Bốn tháng vừa qua đã vắt kiệt gần hết sức lực của tôi. Công việc kinh doanh xảy ra đủ thứ trục trặc, tôi bận đến mức… thậm chí không có thời gian để đau buồn. Lần nữa nghe đến tên Cố Tương Tích, là khi tin tức về triển lãm tranh của cô vang dội khắp nơi. Châu Lão tên là Châu Di, là một bậc thầy khó tính trong giới hội họa, hết lời khen ngợi cô, nói rằng những năm qua, cô thực sự là “minh châu bị bụi phủ”.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương