Một câu nói của Cố Tương Tích kéo tôi trở lại thực tại.
Cô rất kiên quyết, nói:
"Anh muốn gì, tôi cũng có thể chấp nhận."
Trái tim tôi siết chặt lại:
"Anh muốn gì... em thật sự không biết sao?"
Cô không hiểu, chỉ lặp lại:
"Anh cứ ra điều kiện."
Tôi bật cười thành tiếng:
"Vì cậu ta, em thật sự có thể buông bỏ tất cả à?"
Cố Tương Tích cụp mắt xuống, ném ra một quả bom:
"Mạnh Hoài, em đang mang thai con của cậu ấy."
Tim tôi vỡ vụn.
Tôi nhớ lại... Chúng tôi cũng từng có một đứa con.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Cố Tương Tích mang thai.
Tôi vui mừng khôn xiết.
Nhưng cô lén giấu tôi đi phá thai.
Trong nước mắt, cô nghẹn ngào nói:
"Mạnh Hoài, điều kiện của chúng ta không thể nuôi nổi một đứa trẻ. Đừng để nó phải sinh ra chịu khổ."
Cô xin lỗi tôi, không biết bao nhiêu lần.
Tôi ôm chặt lấy cô, cố nặn ra một nụ cười, an ủi:
"Không sao, sau này rồi sẽ có con."
Hôm đó, cô ôm tôi rất chặt, bên tai không ngừng lặp lại ba chữ:
"Em yêu anh."
Câu nói ấy như một câu chú, giữa những tháng ngày tay trắng, đã gắn kết trái tim chúng tôi lại với nhau.
Từ lúc đó, tôi càng nỗ lực hơn trong công việc.
Tôi rất biết quan sát lòng người, dần dần trong công ty làm ăn cũng thuận lợi.
Sếp tôi làm trong ngành xuất nhập khẩu, thường xuyên phải đi tiếp khách.
Tửu lượng của tôi tốt, ông ấy rất thích dẫn tôi theo, còn cho tôi thêm tiền thưởng.
Mỗi ngày trở về nhà, tôi đều nôn đến trời đất quay cuồng.
Cố Tương Tích thức suốt đêm chăm sóc tôi, từng chút một.
Cô luôn nói:
"Đừng vì chút tiền mà đánh đổi sức khỏe."
Tôi chẳng mấy để tâm:
"Anh phải cố gắng vì tương lai của chúng ta."
Thời gian trôi qua, tôi tích lũy được không ít mối quan hệ.
Sau này, tôi bắt đầu kinh doanh rượu vang.
Ngày nào cũng đi công tác, tiệc tùng, bận rộn quay cuồng.
Cố Tương Tích lại bảo:
"Chỉ cần đủ sống là được rồi, anh đừng quá cố gắng."
Nhưng tôi… tôi có hai nguyện vọng nhất định phải thực hiện.
Tôi luôn tin rằng, tương lai của Cố Tương Tích sẽ rực rỡ như sao trời và biển cả.
Tôi muốn cô có thể vẽ tranh một cách tự do, không phải vì cơm áo mà từ bỏ đam mê cả đời.
Tôi còn muốn, đứa con năm xưa, đứa bé chưa kịp chào đời ấy, có thể sớm trở về bên chúng tôi một lần nữa.
Trời không phụ người có lòng, cuộc sống của chúng tôi thật sự tốt lên từng chút một.
Năm thứ năm sau khi cưới, chúng tôi đã có nhà, có tiền tiết kiệm.
Tôi lấy hết can đảm đề nghị:
"Vợ à, chúng ta sinh con nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ngờ cô lại chẳng mấy hào hứng, chỉ nói:
"Mạnh Hoài, bây giờ chưa phải là lúc."
Cô bảo mình đang bị kẹt ý tưởng, đã rất lâu rồi không vẽ ra bức tranh nào khiến bản thân hài lòng.
Tôi cố gắng an ủi:
"Tranh của em rất đẹp rồi mà, bạn bè anh ai cũng thích. Tháng sau ông chủ Trương còn muốn mua một bức để treo ở nhà mới nữa kìa."
Cố Tương Tích khẽ cười khinh miệt:
"Bọn họ hiểu gì về nghệ thuật cơ chứ?"
Tôi khựng lại.
Biết mình lỡ lời, cô vội xin lỗi, giải thích rằng cô không có ý coi thường giới kinh doanh, chỉ là... hy vọng được công nhận bởi những người chuyên môn hơn.
Cô vùi đầu vào vai tôi, thì thầm:
"Gần đây em ngày càng thiếu tự tin."
Có lẽ lúc đó, tình cảm của chúng tôi đã bắt đầu rạn nứt.
Nhưng tôi quá bận, không nhận ra được sự thay đổi ấy.
Không lâu sau, trạng thái của cô dần khá hơn, thường xuyên nở nụ cười.
Tôi cứ tưởng là cô đã vượt qua được bế tắc.
Nào ngờ, là vì tâm hồn cô đã tìm thấy một nơi chốn mới.