"Vẽ là giấc mơ cả đời của tớ. May mắn là gia đình cũng ủng hộ."
Cô có tư cách và năng lực để tùy hứng.
Còn tôi thì không.
Với điểm số khiêm tốn năm ấy, lựa chọn tốt nhất của tôi là một trường đại học ở miền Nam, cách cô cả ngàn cây số.
Hè năm đó, cô đến ngôi làng nhỏ quê tôi để vẽ phong cảnh, nhờ tôi làm hướng dẫn.
Chúng tôi cùng ngắm hoa trên sườn đồi, chim trong rừng, mây trên trời…
Hôm cuối cùng, mẹ tôi mang rượu mơ tự ủ ra mời cô.
Tôi không kịp ngăn, cô uống một ly, liền say đến mơ mơ màng màng.
Cô ngã vào lòng tôi, mặt đỏ bừng, thì thầm những lời ngà ngà:
"Mạnh Hoài, tớ thích cậu."
Khi thu dọn đồ giúp cô, tôi phát hiện… tranh vẽ của cô tất cả đều là tôi.
Lúc tiễn cô ra bến xe, chúng tôi đi rất chậm.
Tôi rất muốn hỏi:
“Lời cậu nói tối qua… có tính không?”
Cuối cùng không kiềm được, tôi mở lời:
“Cố Tương Tích, nếu bây giờ tớ tỏ tình với cậu… có tính là muộn không?”
Cô nhìn tôi, mừng rỡ đến rơi nước mắt:
"Không muộn. Chỉ cần là cậu, bất cứ lúc nào cũng không muộn."
Chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Bốn năm đại học chúng tôi bắt đầu từ việc yêu xa, nhưng tôi vẫn cho cô đủ tình yêu và cảm giác an toàn.
Để cô luôn biết rõ, mình là người được cưng chiều nhất.
Cô thường cười chọc tôi:
“Mạnh Hoài, sao cậu yêu tớ nhiều quá vậy.”
Tôi để cô nghịch ngợm tùy ý.
Chờ cô nũng nịu đủ rồi, tôi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Từ mười tám đến hai mươi tám tuổi.
Chúng tôi yêu nhau trọn mười năm.
Vô số ký ức ùa về như thác lũ.
Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bỗng bùng nổ.
Tôi gục ngã, điên cuồng xé nát bức tranh thành từng mảnh.
Tôi ngồi một mình trên ghế sofa đến tận sáng.
Khi Cố Tương Tích trở về, trên người cô mang theo một mùi hương xa lạ, thơm nồng như mùi sữa tắm trong khách sạn.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cô thoáng hiện lên chút áy náy:
“Xin lỗi.”
Hai mắt tôi đỏ rực, vừa mở miệng, giọng đã khản đặc:
“Bắt đầu từ khi nào?”
Cô không giấu giếm, thẳng thắn kể hết mọi chuyện giữa họ.
Cậu ta tên là Tô Lạc, sinh viên năm tư của Học viện Mỹ thuật, cũng học vẽ tranh.
Năm ngoái, khi cô trở lại trường cũ dự lễ kỷ niệm, họ đã gặp nhau.
Tô Lạc rất ngưỡng mộ tài năng của cô, là một người hâm mộ chân thành, mãnh liệt.
Họ tâm đầu ý hợp, thường cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao nhắc về Van Gogh, cùng trò chuyện bên hồ về những đoá hoa s.ú.n.g của Monet.
Cô nói, giữa họ là mối tri kỷ hiếm có, cũng là tình yêu chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười năm bên nhau của chúng tôi, không bằng mười tháng họ quen nhau.
Khi nhắc đến cậu ta, ánh mắt Cố Tương Tích dịu dàng đến mức khiến tim tôi thắt lại.
Cô lặp lại rất nhiều lần:
“Tôi thật sự yêu cậu ấy.”
Tôi ghen đến phát điên:
“Một sinh viên đại học, chen vào hôn nhân của người khác, có thể là người tốt sao?
Không phải là thấy cô có tiền nên mới lao vào à?”
Ánh mắt Cố Tương Tích lạnh dần đi:
“Mạnh Hoài, cậu ấy không giống anh. Trong mắt cậu ấy không chỉ có tiền.”
Lời đó của cô như kim đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
Cố Tương Tích là một người theo chủ nghĩa lãng mạn từ trong xương tủy, cô chưa bao giờ coi tiền bạc là điều quan trọng.
Từ thời đại học, cô đã là họa sĩ có chút tiếng tăm.
Rất nhiều người muốn mua tranh của cô với giá cao, cô đều từ chối.
Với cô, tranh vẽ chỉ dành tặng cho người có duyên.
Nhưng đời đâu như mơ.
Năm tốt nghiệp, gia đình cô phá sản.
Cha mẹ bị chủ nợ truy đuổi, cuối cùng tử nạn trong một vụ tai nạn xe hơi.
Cô bị chủ nợ chặn ngay tại nhà.
Tôi lén trèo tường vào tìm cô, ôm lấy cô và nói:
“Cố Tương Tích, lấy anh nhé.”
Tôi không có địa vị, không có tiền tài, nhưng tôi có một trái tim chân thành và không bao giờ thay đổi.
Tôi đã hỏi luật sư nợ nần của cha mẹ, con cái không có nghĩa vụ phải trả.
Nhưng bọn chủ nợ đông người, dai dẳng không buông, đủ sức phá nát cuộc sống của cô.
Được mẹ tôi đồng ý, tôi rút toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình, gom góp một khoản đủ để ra mặt thương lượng, giúp Cố Tương Tích giải quyết nợ nần với cái giá thấp nhất.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi vô cùng khốn khó.
Nhà trọ vừa dột vừa hở, gặp ngày bão, trong nhà chẳng khác gì cái hồ bơi nhỏ.
Mùa đông, gió lùa qua từng khe cửa, lạnh đến không ngủ được.
Chúng tôi chỉ biết ôm nhau thật chặt, kể cho nhau nghe hết chuyện này đến chuyện kia suốt đêm.
Cố Tương Tích thử liên hệ lại những người từng ngỏ ý mua tranh của cô.
Nhưng thứ cô nhận lại chỉ là sự nhục mạ.
Ngày trước vì cô quá kiêu ngạo, làm mất lòng không ít người.
Đến khi túng thiếu quay lại tìm họ, chỉ nhận được lại chính là những lời từ chối.
Tôi xót xa, không cho cô tiếp tục đi bán tranh nữa.
Để cô sống đỡ khổ hơn, tôi làm ba công việc mỗi ngày.
Kiếm được một trăm, tôi sẽ dành chín mươi chín đồng cho cô.
Có lần tôi bị thiếu máu, suýt nữa thì ngất tạm thời vài phút.
Cô cuống quýt chăm sóc tôi, gọi tên tôi bằng giọng run rẩy.
Cô khóc nức nở trước mặt tôi, nói:
“Đời này lấy được anh, em chưa bao giờ hối hận cả… Nhưng lấy anh rồi, em lại trở thành gánh nặng khiến anh phải chịu khổ… Điều đó mới khiến em tuyệt vọng nhất.”
Tôi mắng cô là đồ ngốc:
“Anh chưa từng nghĩ em là gánh nặng.”
Hồi đó, tôi thực sự thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.