Thiên tài hội họa Cố Tương Tích trở lại với tác phẩm mới “Nàng thơ”, sau nhiều năm vắng bóng, cô một lần nữa bước lên đỉnh cao danh vọng.
Tại buổi triển lãm, toàn bộ tranh của cô đều được bán với giá cao, ngoại trừ “Nàng thơ” bức tranh thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Đó là một bức tranh sơn dầu sống động như thật.
Dưới ánh trăng dịu dàng, mặt hồ lấp lánh ánh bạc.
Một thiếu niên mặc áo trắng đứng ngược gió, tay ôm bó hoa, nở nụ cười khuynh đảo lòng người.
Cô nói:
“Đây là vật không bán, dù có lấy ngàn vàng ra đổi tôi cũng không bán.”
Phóng viên hỏi:
“Người đàn ông trong tranh là ai?”
Cô mỉm cười dịu dàng:
“Là người tôi yêu nhất trong đời.”
Cùng ngày hôm đó, tôi nhận được đơn ly hôn mà Cố Tương Tích gửi đến.
Tiền và căn nhà cô đều để lại cho tôi, cô ra sẽ ra đi tay trắng.
Tôi xem được buổi livestream triển lãm trên mạng, liền gọi điện thoại cho cô:
“Chúc mừng nhé, buổi triển lãm thành công lắm.”
Cô lạnh nhạt đáp:
“Không liên quan đến anh.”
“Tại sao lại không liên quan?”
Tôi cao giọng chất vấn,
“Không phải cô nói sẽ ra đi tay trắng à? Vậy khoản thu từ triển lãm cũng là tài sản trong thời kỳ hôn nhân, chúng ta nên tính toán cho rõ.”
Đầu dây bên kia bật ra tiếng cười lạnh:
“Mạnh Hoài, anh đúng là hám tiền đến mất hết liêm sỉ.”
Tôi cười khẩy:
“Tiền nhiều khi còn đáng tin hơn con người.”
Cô im lặng một lúc lâu, rồi nói:
“Ngày mai tôi sẽ để luật sư gửi anh bản thỏa thuận mới.”
Tôi dứt khoát đồng ý: “Được, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Đôi bên không ai nợ...”
Cô còn chưa nói xong, tôi đã dứt khoát cúp máy, như thể chỉ cần nghe thêm một giây thôi cũng là lãng phí.
Thật khó tin, chỉ bốn tháng trước, tôi còn cầu mong chúng tôi có thể sống bên nhau trọn đời.
Hôm ấy là lễ kỷ niệm sáu năm ngày cưới của chúng tôi, cũng là ngày Valentine.
Tôi lén bay từ Pháp về, định tạo một bất ngờ cho Cố Tương Tích.
Khi đến dưới khu căn hộ, tôi thấy một thiếu niên đang đứng một mình trong tuyết, tay xách vali.
Hai bàn tay cậu ta đỏ ửng vì lạnh, nhưng giọng nói khi gọi điện lại đầy vui mừng:
“Đoán xem em đang ở đâu?”
Không rõ người bên kia nói gì, nhưng đôi mắt thiếu niên ánh lên, giọng nhẹ nhàng:
“Em nhớ chị, nên đến tìm chị.”
Cảnh tượng đó khiến tôi nhớ lại thời đại học, khi tôi và Cố Tương Tích yêu xa.
Những lúc không chịu nổi nỗi nhớ, chúng tôi cũng từng bất chấp tất cả mà lao đến bên nhau.
Tôi xúc động, định gọi điện cho cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy cô từ trong hành lang bước ra.
Cô lao về phía thiếu niên, ôm chầm lấy cậu ta.
Cậu ấy cũng ôm chặt lấy cô, như thể đang giữ lấy báu vật hiếm có trên đời.
Trong đêm tuyết tĩnh lặng ấy, họ hôn nhau say đắm và dài lâu.
Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ, nhìn tình yêu mãnh liệt giữa hai người.
Cố Tương Tích ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng phát hiện tôi đang đứng đờ người cách đó không xa.
Tôi kéo vali, từng bước khó nhọc tiến lại gần, chỉ mấy bước thôi mà như ngăn cách bởi ngàn núi vạn sông.
Phản xạ đầu tiên của cô là bước ra che chắn cho cậu thiếu niên kia.
Cậu ta hơi ngạc nhiên, cúi đầu ghé tai cô hỏi nhỏ:
“Anh ta là ai vậy?”
Tôi đứng trước mặt họ, nhất thời không biết phải biểu cảm ra sao.
Chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi là chồng của cô ấy.”
Cậu thiếu niên nghe xong liền bước lên chắn trước mặt Cố Tương Tích, tỏ rõ ý bảo vệ:
“Là lỗi của tôi, đừng trách cô ấy.”
Tôi bật cười, nhìn người phụ nữ đang bối rối phía sau cậu ta:
“Cô không định nói gì sao?”
Cố Tương Tích mím môi, ánh mắt dần trầm xuống như đã đưa ra một quyết định lớn.
Cô bước tới, đứng sóng vai bên cậu thiếu niên, rồi nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen.
Cô nói với tôi:
“Chính là những gì anh thấy.”
Chắc là gió tuyết quá lớn, đến mức khiến đầu óc tôi tê dại.
Không chất vấn, không cãi vã.
Tôi lặng lẽ xoay người trở về nhà.
Cố Tương Tích không đuổi theo.
Cửa sổ ban công trong nhà bị mở toang, gió lạnh thổi vù vù tràn vào.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Tương Tích vừa nghe điện thoại, vừa chạy ra mở cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên đứng dưới nhà, dáng vẻ vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Giá vẽ bên cạnh còn chưa kịp thu dọn, bức tranh chưa hoàn thành đập ngay vào mắt tôi.
Nhân vật chính trong tranh, rõ ràng là cậu thiếu niên khi nãy.
Cậu ta ôm bó hoa hồng, tà áo bay theo gió, gương mặt đỏ bừng đầy e thẹn khi gặp người mình yêu.
Đã từng, Cố Tương Tích cũng từng vẽ tôi bằng tất cả sự chăm chút như thế.
Tôi và cô quen nhau từ năm mười sáu tuổi, trong khuôn viên trường cấp ba.
Hồi ấy, cô rất nổi tiếng.
Thiên kim nhà giàu, học giỏi, xinh đẹp, như một nữ thần bước ra từ truyện tranh.
Còn tôi chỉ là một thằng nhóc đến từ vùng quê nghèo, khác biệt như trời với đất, vốn dĩ chẳng nên có bất kỳ giao điểm nào, vậy mà lại trở thành bạn cùng bàn của cô.
Tôi học tiếng Anh rất tệ, giọng nói lại pha chút thổ âm, thường bị bạn bè chọc ghẹo.
Cô bênh vực tôi, cũng rất kiên nhẫn dạy tôi học.
Giọng nói của cô gái ấy luôn mang theo nụ cười.
Chỉ cần cô hơi mỉm cười, cả gương mặt đã rạng rỡ như ngàn hoa nở rộ.
Tôi thầm thích cô suốt ba năm trời, chưa từng dám nghĩ cô cũng thích tôi.
Sau kỳ thi đại học, cô không chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại như mọi người mong đợi, mà lại đăng ký vào Học viện Mỹ thuật.