Chuộc Lại Lỗi Lầm
Trước mộ cha mẹ anh, anh kể về trang trại rượu nho của mình ở Pháp.
Tôi âm thầm ghi nhớ cái tên ấy trong lòng.
Tôi bắt đầu thường xuyên bay sang nước ngoài, chỉ để… lặng lẽ nhìn anh từ xa.
Có một lần, tôi tình cờ gặp lại Lâm Phóng người bạn cũ năm nào.
Và nhờ cậu ấy, tôi biết được một sự thật.
Hóa ra, sau ánh hào quang của tôi, là tình yêu thầm lặng và không điều kiện của anh.
Thực ra, anh chưa từng thay đổi.
Người thay đổi… là tôi.
Tôi đã để tháng năm cuốn trôi đi lời hứa, quên mất tình yêu nguyên sơ mà chúng tôi từng có.
Tôi từng có được một tình yêu rất, rất đẹp.
Nhưng chính tay tôi… đã đánh mất nó.
Nhận thức được điều đó khiến tôi đau đến tận xương tủy.
Tôi quyết định ly hôn với Tô Lạc.
Cậu ta ra điều kiện muốn nhận khoản tiền gấp mười lần những gì Mạnh Hoài từng để lại.
Tôi đồng ý. Chỉ là… cần thêm chút thời gian.
Chúng tôi đều được mời tới dự một triển lãm nghệ thuật ở Pháp.
Trong bữa tiệc tối hôm ấy, tôi gặp lại Mạnh Hoài.
Tôi không thể kiềm chế được bản thân… chỉ muốn đến gần anh.
Tối đó anh bị tấn công.
Tôi không nghĩ gì cả chỉ lao tới chắn trước mặt anh.
Anh đưa tôi tới bệnh viện, còn lo lắng hỏi han.
Lúc ấy tôi thầm nghĩ:
“Thật tốt biết bao… chỉ cần anh còn lo cho em một chút thôi, em cam lòng vì anh chịu đựng tất cả.”
Nếu phải đánh đổi một cánh tay để lấy lại Mạnh Hoài, tôi cũng chẳng than trách nửa lời.
Nhưng… anh không cho tôi cơ hội ấy.
Trời biết… lúc anh quay người bỏ đi, tôi đã khát khao được giữ anh lại đến thế nào.
Nhưng anh bước đi quá nhanh.
Trong khoảnh khắc quay lưng, ngay cả một vạt áo của anh, tôi cũng không thể giữ nổi.
Tôi nghĩ đây chính là quả báo dành cho mình.
Sau này, anh nhất định sẽ gặp được một người tốt hơn tôi gấp ngàn lần.
Còn tôi… cả đời này, cũng không thể gặp lại ai tốt hơn Mạnh Hoài nữa.
Sau khi trở về nước, tôi đổ bệnh nặng, nằm viện rất lâu.
Suốt khoảng thời gian ấy… Tô Lạc không hề đến thăm một lần nào.
Chẳng lâu sau, tôi nghe tin “Nàng Thơ” được đấu giá với giá cực cao.
Nhưng… bức tranh đó rõ ràng đã bị tôi hủy rồi.
Cách giải thích duy nhất ai đó đã làm giả nó.
Tôi trở về nhà chất vấn, lại tận mắt chứng kiến cảnh hai cơ thể quấn lấy nhau trên giường, trơ trẽn và ghê tởm.
Thì ra cuộc hôn nhân này còn mục nát hơn tôi tưởng.
Tô Lạc có một người bạn gái yêu nhau từ trước, cô ta nghiện ngập, nợ nần chồng chất, vay lãi cao.
Hắn cưới tôi, chẳng qua là để lấy tiền.
Hắn ngồi xuống đàm phán với tôi như hai kẻ xa lạ:
“Tay cô tàn rồi, chẳng vẽ được nữa. Giữ im lặng đi, tiền bán tranh tôi chia đôi với cô.”
Hắn nói hắn yêu cô gái kia thật lòng, nhưng cô ta nợ nhiều quá, không trả nổi sẽ chết.
Hóa ra, hắn cũng có trái tim.
Chỉ tiếc trái tim đó không dành cho tôi.
Thậm chí còn có thể vì người khác, bất chấp tất cả.
Thật đáng hận, mà cũng… đáng thương.
Tôi mở họp báo.
Chúng tôi ai cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Ngày hắn bị kết án, chúng tôi chính thức ly hôn.
Tài sản đã bị hắn dọn sạch.
Tôi một lần nữa… trắng tay.
Tôi bắt đầu tập vẽ bằng tay trái.
Tranh không còn đẹp như xưa, nhưng đặt ở ven đường, vẫn bán được vài đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chắt bóp từng chút, phải mất nửa năm mới gom đủ tiền quay lại Pháp.
Bác sĩ nói:
“Ung thư dạ dày của cô đã ở giai đoạn cuối. Không còn nhiều thời gian nữa.”
Nếu có thể, tôi muốn khi cái c.h.ế.t đến, có thể… gần anh một chút.
Tôi thuê một nông trại cũ kỹ gần trang trại rượu của Mạnh Hoài.
Nhà bên có một cặp vợ chồng hiền lành và cô con gái đáng yêu.
Tôi thường nhờ cô bé đến trang trại mua rượu giùm mình, mỗi lần mang về một câu tiếng Trung do chính anh ghi âm.
Tôi chỉ muốn được nghe giọng nói của anh.
Chỉ vậy thôi…
Rượu anh làm, là thuốc an thần của tôi.
Trong những cơn say, tôi tạm quên được nỗi đau như khoan vào xương tủy.
Trong giấc mơ, tôi thường thấy anh.
Mặc bộ vest chỉnh tề, dịu dàng nhìn tôi:
“Cố Tương Tích, chúng ta kết hôn rồi!”
Tỉnh dậy, nỗi nhớ như thiêu đốt.
Tôi dồn tất cả vào tranh vẽ.
Dù chỉ dùng tay trái, tôi vẫn vẽ được Mạnh Hoài rất đẹp.
Bởi… năm mười tám tuổi, tôi đã vẽ từng nét mặt ấy hàng trăm lần.
Tôi vẽ chính mình đứng cạnh anh, và đặt tên bức tranh là “Tình Yêu Duy Nhất.”
Nhưng ánh mắt trong tranh của Mạnh Hoài thật quá thẳng thắn.
Như đang nhìn thấu tôi.
Tôi hoảng sợ.
Anh chắc chắn ghét cái tên đó.
Tôi lấy màu vẽ một lớp khăn voan, che đi khuôn mặt cả hai.
Ích kỷ mà viết thêm hai chữ ấy vào tranh.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ không buông tay anh nữa.”
Tôi co người lại bên khung tranh, để mặc cô đơn và tuyệt vọng nhấn chìm mình.
Valentine năm ấy, cơ thể tôi gần như đến giới hạn.
Tôi biết mình sắp chết.
Chắc… được phép ích kỷ một lần nữa chứ?
Tôi nhờ cô bé hàng xóm ghi âm giúp một câu:
“Anh yêu em.”
Đêm đó, tôi không kìm được… gọi điện cho anh.
Tôi không biết nên nói gì.
Chưa kịp mở lời… tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ.
“Đây là hàng không bán. Dù bao nhiêu tiền cũng không đổi được.”
Đó là giọng của một người đang yêu.
Rất rõ ràng.
Rất quen thuộc.
Rất giống giọng nói năm xưa… của tôi.
Tôi hiểu rồi.
Tôi đã thật sự… mất anh hoàn toàn.
Điện thoại bị anh cúp máy.
Tôi nôn ra một ngụm máu.
Trước khi màn đêm nuốt chửng lấy tôi, tôi thấy người con gái trong tranh vén khăn voan lên, quay sang chú rể bên cạnh.
Trên tay cô ấy cầm một đóa hoa mộc miên.
Cô hỏi:
“Sao không phải là hoa hồng?”
Anh mỉm cười thần bí:
“Vì anh thích ý nghĩa của hoa mộc miên.”
Tôi bỗng nhớ lại mình đã từng nói với Mạnh Hoài:
“Em thích nhất là hoa mộc miên. Vì nó là ngôn ngữ của tình yêu.”
“Hãy trân trọng người bên cạnh và hạnh phúc trước mắt.”
…
--Hết--
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com