Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 286



Tỉ mỉ quan sát tình trạng của anh, cô không nhịn được nhíu mày, đưa tay sờ trán anh: “Anh bị ốm à?”

 

“Không.” Hoắc Cận Hành vốn không ngủ say, nghe tiếng thì mệt mỏi đáp, cầm lấy tay cô, cười: “Thức khuya thôi, đừng lo lắng.”

 

Lúc này Hạ Thụ mới yên tâm một chút, lại hỏi: “Vậy anh đi làm được không? Chẳng phải tám rưỡi phải đến công ty, còn phải quét thẻ ——”

 

Nói được nửa câu cô mới nhớ tới điều gì, lại vội vàng im lặng, le lưỡi: “À phải rồi, anh là ông chủ…”

 

Anh cũng bị cô chọc cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, mí mắt như đánh nhau.

 

Hạ Thụ nhìn ra anh thật sự buồn ngủ, cô bỏ tay anh vào trong chăn đắp kín, lại ém kỹ chăn cho anh, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người anh như chăm sóc trẻ em, nhỏ giọng dỗ: “Vậy thì, A Hành, anh cứ ngủ trước đi, em đi rửa mặt, hôm nay em làm bữa sáng cho anh nha?”

 

Buổi sáng mọi khi, Hạ Thụ thích nằm ỳ, Hoắc Cận Hành thức dậy sớm.

 

Thời gian phái nam rửa mặt mặc quần áo lại ngắn. Thường thường sau khi Hạ Thụ thức dậy chuẩn bị xong thì ngay cả bữa sáng anh cũng chuẩn bị xong cho cô rồi, cô chỉ cần ngồi không hưởng lộc.

 

Hôm nay có cơ hội tốt, Hạ Thụ nóng lòng muốn thử, vui vẻ nhếch lông mày.

 

Hoắc Cận Hành yên lặng nhìn cô chăm chú. Anh nhếch miệng cười, đưa cánh tay từ trong chăn ra vòng lấy cổ của cô: “Ăn em được không?”

 

“…”

 

Mau mau chuồn đi.

 

Rửa mặt xong, Hạ Thụ vui mừng đến phòng bếp, đeo tạp dề, bắt đầu kiểm tra nguyên liệu nấu ăn có trong nhà để lên thực đơn.

 

Trong phòng ngủ nhanh chóng truyền ra âm thanh: “Không được động vào dầu sôi.”

 

“Em biết rồi!” Hạ Thụ cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, tùy tiện đáp lại.

 

Lần trước cô bị bỏng dầu đã là chuyện từ rất lâu rồi, anh lại vẫn nhớ rõ.

 

“Không được động vào dao.”

 

“Biết rồi, biết rồi!”

 

“Không được chiên, không được xào, dùng lò vi sóng nhớ đeo bao tay.”

 

“…”

 

“Không được…”

 



 

Thực sự quá dài dòng, Hạ Thụ đóng luôn cửa phòng bếp lại. Không nghe thấy thì không phiền.

 

Cô len lén cười.

 

Thời gian cũng không còn kịp, cuối cùng Hạ Thụ cũng không làm quá phúc tạp, chỉ làm sandwich và xúc xích, bày biện công phu một hồi, còn dùng nước sốt salad vẽ mặt cười trên miếng bánh, cười tủm tỉm bưng đến phòng ăn.

 

Hạ Thụ sợ rằng sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của anh, cô nghĩ nghĩ rồi quyết định không gọi anh luôn, lại đậy mâm lại, xoa xoa tay.

 

Ở góc hướng Tây của phòng ăn chính là phòng sách, cánh cửa nửa mở. Hạ Thụ bước tới định đóng cừa, đừng từ xa nhìn trên bàn cảm giác như nhìn thấy thứ gì quen quen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trông như sách Toán và đề thi của cô.

 

Cô lại gần… Quả đúng là chúng.

 

Chỉ là bên cạnh có thêm một cuốn sổ ghi chép.

 

Cô cầm cuốn sổ lên xem.

 

Đó lại là một quyển sổ ghi Toán, viết đầy trọng tâm và công thức của Toán cấp ba, còn dùng bút màu khác nhau để đánh dấu tất cả bài dễ, dạng bài chắc chắn sẽ gặp, bài dễ sai, bài hình kinh điển… Ngay cả dạng bài cô am hiểu nhất và không am hiểu nhất cũng được đánh dấu.

 

Đây là…

 

Chữ viết trong cuốn sổ tinh tế mạnh mẽ, trong nét bút thanh tú cất giấu sắc bén.

 

Cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết là do ai viết, trong lòng vô cùng ấm áp.

 

“Đang xem gì thế?” Một cái ôm từ phía sau làm Hạ Thụ thoáng sửng sốt.

 

Cô xem quá chăm chú, ngay cả anh tới từ lúc nào cũng không biết, nghiêng đầu liền đối diện với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.

 

Hoắc Cận Hành tựa cằm trên bả vai cô.

 

Ánh mắt anh chỉ dừng trên cuốn sổ trong tay cô vài giây, anh hôn nhẹ lên má cô, đưa tay nhéo mũi cô: “Làm bữa sáng xong mà không gọi anh, định ăn một mình à?”

 

Hạ Thụ ôm cuốn sổ không lên tiếng, lông mi dài chớp chớp, rời khỏi cái ôm của anh, đối mặt với anh: “A Hành.”

 

“Ừ.”

 

Cô dừng một chút, chỉ vào cuốn sổ trong tay, hỏi anh: “Tối hôm qua anh… Thức đêm là vì cái này?”

 

Hoắc Cận Hành không phủ nhận, đôi mắt ngậm ý cười rất chờ mong phản ứng của cô: “Ừ.”

 

Hạ Thụ cắn môi.

 

Trong lòng cô vừa ấm vừa chua xót, không thể nói rõ là cảm giác gì, dường như cảm động lại không nỡ. Nói cũng không biết phải nói thế nào, dứt khoát đưa tay đánh nhẹ anh một cái.

 

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên: “Sao ghi chép cho em cũng bị đánh?”

 

“Ai cần anh viết mấy cái này chứ.” Hạ Thụ bĩu môi, giọng nói buồn bực: “Bình thường đã bận bịu muốn chết, hơn nửa đêm không ngủ đi, đi ngồi viết những thứ này, anh, anh…”

 

Cô sờ bìa cuốn sổ, càng nghĩ càng giận, cũng càng nghĩ càng ấm áp, bèn nhào vào lòng anh, cách lớp áo mà khẽ cắn lên n.g.ự.c anh.

 

Hoắc Cận Hành hít nhẹ một hơi.

 

Hoắc Cận Hành hiểu rõ cô không nỡ, trong chớp mắt chờ cô nhả ra cũng không khỏi ôm chặt lấy cô, dịu dàng cười khẽ: “Chẳng phải trước đây em cũng từng viết cho anh à?”

 

“Đấy đã là chuyện từ thời xưa xửa xừa xưa nào rồi.” Cô vẫn tức giận, vùi trong lòng anh cũng vẫn dùng nắm tay mềm nhũn đánh vào n.g.ự.c anh, rầu rĩ.

 

Hoắc Cận Hành nắm tay cô, đưa lên môi hôn một cái: “Nhưng anh vẫn nhớ kỹ.” Cũng vẫn còn giữ.

 

Trong phòng sách vô cùng yên lặng, hơi thở của cô mát lạnh. Hoắc Cận Hành vùi mặt vào cổ cô hít một hơi, môi anh ngậm lấy vành tai cô, Hạ Thụ “a” một tiếng, rụt đầu trốn.

 

“Hạ Thụ, em mau thi đại học đi.” Anh nói bên tai cô: “Sau khi thi đại học xong, chúng ta kết hôn.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com