Dường như Hạ Thụ chưa thật sự nghĩ đến vấn đề này, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Liệu có sớm quá không? Em còn muốn học xong đại học…”
Mặt cô hơi hồng, đầu quả tim cũng nâng nâng, chiếc nhẫn trên tay cũng phát sáng.
“Không sớm.” Hoắc Cận Hành mỉm cười nhìn cô, nâng cằm cô nói: “Hạ Thụ, em hai mươi tư rồi.”
Hạ Thụ chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, thở dài: “Vâng…”
Vậy nên?
Hoắc Cận Hành hôn lên đôi môi mềm mại của cô, giọng Hoắc Cận Hành du dương: “Anh đã đến chậm ba năm.”
Thật ra từ khi trở về từ Thanh Thành, anh đã lên kế Hoắc Cận Hành cho chuyện kết hôn.
Thế nhưng khi đó cô phải xử lý chuyện nhà họ Tưởng, vừa bận chuyện đó, vừa bận ôn thi đại học. Hơn nữa nếu kết hôn, anh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nên đã quyết định trì hoãn.
Ban đầu Hoắc Cận Hành muốn để Hạ Thụ quyết định toàn bộ hôn lễ. Nhưng quay về Nam Xuyên, thái độ của một số người nhà Hoắc Cận Hành đã cho anh một tiếng chuông cảnh tỉnh.
Không muốn cô phải tủi thân, càng không muốn cô bị mọi người đồn đãi lung tung. Như vậy cần phải cho cô một danh phận danh chính ngôn thuận.
Anh cũng rất mong muốn cho cô một danh phận.
Hạ Thụ không nhịn được cười: “Anh tin tưởng em vậy sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu, vén tóc mai của cô, bàn tay đè ở gáy cô, cúi xuống hôn cô.
Khi đứng dậy, anh thuận thế quỳ gối xuống, đưa tay ra làm động tác mời cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Hạ Thụ ngạc nhiên, vội vàng đỡ anh dậy, nhưng anh lại không chịu.
“Cầu hôn.” Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh cầm tay cô nhẹ nhàng hôn, anh rất yêu thích chiếc nhẫn trên ngón tay cô: “Hạ Thụ. tháng sáu năm nay, gả cho anh nhé.”
“Anh không muốn đợi nữa, anh không chờ được.”
Anh nôn nóng muốn viết tên cô và tên anh chung một chỗ, dùng tên cô quấn lấy anh cả đời.
Hạ Thụ không muốn thấy anh quỳ, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, đỏ mặt thúc giục: “Anh, anh đứng lên trước đã! Đứng lên rồi nói!”
Anh không đứng dậy, dù cô có kéo như thế nào, anh cũng bất động, cười hỏi: “Vậy em có đồng ý không?”
Hạ Thụ cũng hết cách, cắn môi nhìn anh, bỗng quỳ gối, nhào vào n.g.ự.c anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh.
Hoắc Cận Hành đỡ lưng cô, hơi nhíu mày: “Đứng lên, em đừng quỳ, trên đất lạnh.”
“Không phải chỉ kết hôn thôi sao.” Mặt cô đỏ như trái táo, nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, thấp giọng nói: “Vậy thì… Kết hôn thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
–
Để thi đại học, Hạ Thụ học tập rất chăm chỉ.
Nhưng trước kỳ thi đại học, còn một chuyện vô cùng quan trọng đang dần tới.
– Cuộc thi nhạc nghệ Tây Dương của chính phủ.
Mặc dù đã qua nhiều năm, điểm xét tuyển của trường đại học A vẫn không hề giảm. Nếu Hạ Thụ muốn đỗ ngành nghệ thuật của đại học A, cô phải nỗ lực trong cuộc thi nhạc nghệ. Cuộc thi lần này, Hạ Thụ cũng chuẩn bị rất nhiều, cô muốn giành được thành tích tốt nhất.
Số lượng người theo dõi cuộc thi năm nay cũng cao chưa từng thấy.
Mặc dù ngành công nghiệp giải trí đang phát triển trong nước, nhưng nhạc nghệ Tây Dương chỉ được chú ý trong một phạm vi giới hạn, không thể so sánh với các chương trình thực tập sinh giải trí.
Nhưng có lẽ vì năm nay Hạ Thụ báo danh, hơn nữa đêm trước cuộc thi, Cố Vũ Thuần, Tần Dã, giải trí Tần thị, giải trí Hoa Nhất… Rất nhiều đại V đều chuyển tiếp ủng hộ, khiến số người chú ý đến cuộc thi này tăng cao, đến cả giá vé vào cửa cũng bị tăng lên.
Thậm chí # Hạ Thụ tham gia cuộc thi của chính phủphủ# cũng bị đẩy lên hotsearch.
[ Thật sự rất lâu rồi không thấy Hạ Thụ, chắc cô ấy sẽ đạt được thành tích cao nhỉ?]
[ Chắc chắn là vậy! Cũng không phải mọi người chưa thấy trình độ của cô ấy, lần này phải đạt được giải nhất!]
[ Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tiên nữ kéo đàn! Vui vẻ!]
[ Rất hâm mộ Hạ Thụ! Có nhiều người cổ vũ cho cô ấy như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chỉ lớn cổ vũ cuộc thi đó, ha ha ha!]
[ Ha ha ha, Quân Dục còn chưa lên tiếng đâu! Thể diện của nhị thiếu phu nhân! Cho dù kết quả thế nào tôi đều cho Hạ Thụ một phiếu!]
[ Hạ Thụ cố lên! Hạ Thụ tất thắng!]
Thế nhưng có cư dân mạng vui mừng vì cuối cùng có thể nhìn thấy Hạ Thụ kéo đàn, nhưng cũng có người buồn muốn khóc.
Hàng năm số học sinh giành được điểm cộng đại học từ cuộc thi của chính phủ có thể đếm trên đầu ngón tay, năm nay lại gặp đối thủ cạnh tranh có năng lực như là ngôi sao. Bọn họ đều uể oải.
[ Tôi khóc đây… Tôi thật sự chuẩn bị cho trận đấu này rất kỹ càng, tại sao lại gặp Hạ Thụ chứ.]
[ Không phải chứ, hu hu, tôi điên mất, khóc.]
[ Không nói nhiều chỉ một chữ thôi: Thảm!]
[ Thảm +1]
[ Thảm +2]
[ Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng năm sau thi lại rồi, ha ha!]
…
Dư luận bàn tán xôn xao, cuối cùng cuộc thi chính phủ cũng diễn ra dưới sự chờ mong của mọi người.