“Nghĩ về anh đó.” Hạ Thụ ngẩng mặt, cười tủm tỉm nhìn anh: “A Hành, anh đẹp trai quá đi mất. Cả ngày ở trước mặt em, em nào còn tâm tư học tập chứ.”
“Cho nên trách anh à?”
“Ừm, không sai!” Cô gật mạnh đầu, nói khoác mà không biết ngượng: “Phải trách. Nên là nếu như em không thi được cũng phải trách, đều tại anh!”
Anh không mặn không nhạt khẽ cười nhìn cô. Thân thể cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên đứng lên. Bả vai Hạ Thụ run lên, theo bản năng vội vàng đứng dậy chạy đi.
“Qua đây.”
“Nhưng mà.”
“Có còn muốn thi đại học không?” Hai tay anh đút vào túi, đứng cách cô vài bước, dáng vẻ nhàn tản.
“Muốn nha.” Hạ Thụ chắp tay sau lưng, nhanh nhẹn nói rằng: “Dì Cận còn hứa sẽ cho em tiền thưởng đấy! Em nhất định sẽ thi tốt.”
…
Chuyện tiền thưởng là trước đó vài ngày, Cận Ân gọi điện thoại tới hỏi thăm hai người bọn họ, tiện thể nói đến tiến trình học tập của Hạ Thụ.
Hoắc Cận Hành mở loa ngoài, ăn ngay nói thật rằng môn Toán của cô không tốt lắm, bị Hạ Thụ xấu hổ mà che miệng lại, sau đó lời cáo trạng cũng không phải là cô học Toán không tốt mà là anh quá nghiêm khắc, cô không chịu nổi.
Lúc này Cận Ân hứa hẹn: “Không sao, Tiểu Mộc đi thi thoải mái, thi được bao nhiêu điểm dì phát cho Tiểu Mộc từng ấy vạn làm tiền khen thưởng! Càng cao càng tốt!”
“Sao phải tiêu pha như vậy.” Nhìn Hạ Thụ ở đằng xa, Hoắc Cận Hành khẽ nở nụ cười: “Mua thêm ít ghế dựa và cà vạt là được rồi.”
Hạ Thụ: “…”
Sợ rồi.
…
Giằng co gần nửa buổi tối, cuối cùng Hạ Thụ cũng giải quyết được bài toán khó này.
Sau đó Hoắc Cận Hành lại ra cho cô vài bài hình tương tự, xác nhận cô có thể tự mình làm đúng mới bằng lòng thả cô đi nghỉ ngơi.
Lúc tắm rửa xong leo lên giường, cả bộ não của Hạ Thụ đều quay cuồng, chỉ cần ngã vào trong chăn sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.
“Đừng ngủ vội.” Hoắc Cận Hành lại nói.
“Sao thế?”
Hoắc Cận Hành lấy thứ gì đó trong tủ đầu giường ra, anh đứng ở bên giường, thong thả ung dung cởi khuy đồ ngủ: “Làm xong rồi ngủ tiếp.”
Lời nói trắng ra như thế làm mặt của Hạ Thụ nóng bừng lên, kéo góc chăn che khuất mặt, không nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh kéo mạnh chăn ra, cúi người vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô cười khẽ: “Đã nhiều lần rồi mà vẫn xấu hổ như thế.”
“Thì xấu hổ!” Mặt của Hạ Thụ đỏ thành quả đào mật, đôi mắt yêu kiều nũng nịu, bỗng nhiên nghiêng đầu khẽ cắn đầu ngón tay anh như giận dữ: “A Hành, đồ tra nam! Sao anh dám làm loại chuyện này với “học sinh cấp ba”?”
Ý cười của anh càng đậm thêm, kéo chăn quấn cô vào trong: “Anh chỉ hận lúc cấp ba không thể làm loại chuyện này với em.”
…
Một đêm này anh vô cùng dịu dàng, dịu dàng hơn so với lần đầu, chỉ là thời gian kéo dài thật lâu thật lâu, làm cho cô không chịu nổi.
Ban đầu ý thức của Hạ Thụ còn thanh tỉnh, dần dần tinh thần bị vỡ vụn, ngay cả khóc cũng là trong vô thức, cả người trôi nổi giữa biên giới còn và mất ý thức.
Sau khi kết thúc, toàn thân cô mềm nhừ đến độ ngón tay cũng không muốn di chuyển. Ánh đèn trước mắt sáng loáng, tai như bị ngâm trong một chiếc bình ngập nước không nghe rõ cái gì. Trong m.ô.n.g lung dường như có người cầm khăn lông âm ấm giúp cô lau đi mồ hôi trên người, lại nhẹ tay giúp cô mặc đồ lót, động tác nhẹ như gió thoảng. Cô mờ mịt nhắm mắt ngủ mất.
Sau khi làm xong tất cả, Hoắc Cận Hành tắt tất cả đèn trong phòng, nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Đề thi, sách vở các loại của Hạ Thụ đều đang nằm ngổn ngang trên bàn ăn, anh cất từng thứ, lại tắt đèn phòng ăn và phòng khách, đi vào thư phòng.
Anh lấy một cuốn sổ mới từ trong ngăn kéo ra, anh mở ra, cầm bút, đối chiếu nội dung trong sách vở bắt đầu viết cái gì. Màn đêm bên ngoài yên tĩnh vắng vẻ.
–
Sáng hôm sau, Hạ Thụ bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Lịch học của lớp bổ túc mà cô đăng ký rất gấp, mỗi sáng bảy rưỡi vào học, đến mười giờ tối mới kết thúc.
Giờ tự học tối hôm qua là môn Toán, Hoắc Cận Hành đã sớm xin nghỉ cho cô nói là muốn đích thân dạy kèm cho cô, các môn còn lại thì vẫn đi học bình thường.
Mơ mơ màng màng nhấn tắt đồng hồ báo thức. Hạ Thụ nằm trong chăn một lúc cho tỉnh, khi đứng dậy mới phát hiện không thể di chuyển.
Trong lúc đó bỗng có một vòng tay ôm lấy eo cô.
Cô sợ hãi muốn quay đầu lại, nhưng vừa mới cử động, lực trên eo lại siết chặt hơn, giọng nói buồn ngủ, không kiên nhẫn truyền đến: “Đừng nhúc nhích.”
Sửng sốt một chút, Hạ Thụ chợt ý thức được cái gì, mặt đỏ lên, tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh.
“A Hành, em… Em phải đi học.”
Người ở phía sau không biểu lộ gì, một lúc sau lại lặng lẽ thu cánh tay lại, trở mình nửa vùi ở trong chăn ngủ tiếp.
Đứng dậy nhìn anh, trong lòng Hạ Thụ bỗng nhiên hơi lo lắng, cô từ từ đi đến bên cạnh anh, vén chăn nhẹ giọng gọi: “A Hành?”
Hoắc Cận Hành có thói quen dậy sớm.
Đồng hồ sinh học của anh rất ổn định, ngày thường đa số thời gian quá bận rộn, tăng ca thức đêm như cơm nữa, ngay cả ngày nghỉ lễ cũng là hy vọng xa vời.
Nhưng cho dù ngủ khuya đến đâu, bình thường 6, 7 giờ anh đều sẽ dậy, đây là lần đầu xuất hiện tình huống cô dậy sớm hơn anh.