Những ngày dưỡng thương trôi qua thật bình lặng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Ngoại trừ việc bạn giường của ta từ một mình Tô Hồng biến thành Tô Hồng và Nguyệt Ly Đóa, cuộc sống không có gì thay đổi.
Cho đến một ngày, ta tựa vào trên giường gỗ hồ dương lau chùi loan đao, gió Bắc Cương mang theo mùi m.á.u tanh thổi tung rèm trướng. Đột nhiên một tiếng xé gió chấn động trời cao — là Hải Đông Thanh tuyết đỉnh do Vĩnh An Hầu nuôi!
Con chim ưng đậu trên bao cổ tay tinh cương của ta, ta lấy ra mật thư buộc ở chân nó, bên trên là nét chữ nguệch ngoạc của Vĩnh An Hầu.
【Truy địch hơn mười ngày, đánh ba trận, đại phá, nhưng thẩm vấn tù binh mới biết Thiếp Mộc Nhi dùng quân yểm trợ dụ ta, chủ lực đánh úp thành Sóc Phương, bệ hạ nguy cấp, mau cứu viện!】
Bên ngoài quân trướng truyền đến tiếng ngựa hí, ta nắm chặt mật thư trong tay, gân xanh nổi lên.
Trong tay ta đa phần là bộ binh khinh giáp, chiến lực yếu kém, di chuyển chậm chạp, tuy hơn ba trăm phủ binh là tinh nhuệ nhưng số lượng quá ít, chỉ dựa vào những người này đi cứu giá chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Ta nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ làm sao phá được thế cục này.
...
Đèn dầu dê trong trướng nổ một đóa, Tô Hồng đang thay thuốc cho ta, tay run lên. Nguyệt Ly Đóa vén rèm vào, mang đến một luồng gió đêm mang theo mùi phân ngựa.
"Hôm nay đổi thuốc trị thương sao?" Chóp mũi nàng khẽ động, đao bên hông tùy tiện treo lên trên khung cửa. Chuôi đao quấn ruy băng đỏ đã phai màu, đó là khi tỷ tỷ nàng xuất giá đã buộc lên.
Ta mặc cho Tô Hồng băng bó xong, vỗ mật thư của Vĩnh An Hầu lên án kỷ:
"Chủ lực của Thiếp Mộc Nhi ở ba trăm dặm bên ngoài, dưới thành Sóc Phương."
Nguyệt Ly Đóa khẽ cười: "Ngươi muốn dùng kỵ binh của cha ta lấp cái hố này sao?"
"Nguyệt Ly Đóa, ngươi muốn làm quân cờ liên hôn cả đời sao?
"Giống như cô cô của ngươi bị chế thành trống da người, trưởng tỷ của ngươi bị trượng phu làm thành đồ nhắm rượu..."
Nguyệt Ly Đóa cúi đầu.
Khi Tả Hiền Vương thế lớn, những người con gái gả đi như nàng đều được trượng phu coi như trân bảo. Nhưng theo sự trỗi dậy của Thiếp Mộc Nhi, họ lại trở thành trở ngại cho trượng phu trong việc đầu quân cho tân vương...
Những quý nữ sinh ra dưới lều chõng, chóp lều vàng óng, chẳng qua chỉ là loài hoa tầm gửi bám vào cành cao, run rẩy co rút trong mưa to gió lớn, lại co quắp thành cái kén vàng úa dưới ánh mặt trời gay gắt.
Dù vạt áo đính đầy mã não anh lạc, tóc mai lấp lánh ánh sáng như trăng bạc, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị vó ngựa nghiền nát, bị bàn tay quyền lực nhổ tận gốc, nghiền thành bụi đất.
Ở Đại Ngụy... Ta xoay người gỡ thanh kiếm đồng trên tường xuống, ánh kiếm xé rách bóng tối trong trướng, nữ tử có thể nắm giữ tam quân. Lưỡi kiếm khẽ khàng vén lên b.í.m tóc rũ xuống của nàng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi hơi thở dồn dập của nàng, có thể phong hầu bái tướng.
Đầu kiếm lướt qua đai lưng yểu điệu của nàng, khóa vàng rơi xuống, có thể quyết định sinh tử của chính mình.
Bên ngoài trướng bỗng nổi cuồng phong, cuốn theo cát sỏi đập vào lều vải, âm thanh tựa như ngàn vạn quân mã đang xông tới. Nguyệt Ly Đóa đột nhiên nắm lấy tay ta đang cầm kiếm, sức lực lớn đến kinh người: "Cha ta từng nói, người Ngụy giỏi nhất là mê hoặc lòng người."
Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu Đại Ngụy bại, ngươi đoán Thiếp Mộc Nhi sẽ nghiền nát bộ lạc của ai?”
"Nhưng nếu ngươi có công, bệ hạ sẽ không ngại phong cho ngươi một vương tước, chia cho ngươi một vài bộ lạc, đến lúc đó ngươi có thể làm nữ vương trong bộ lạc của mình.”
"Vận mệnh từ nay sẽ nằm trong tay ngươi."
Mạch đập của Nguyệt Ly Đóa đột nhiên tăng nhanh, ta tiếp tục nói: "Công lao cứu giá đủ để bệ hạ tha tội cho tất cả các bộ lạc trên thảo nguyên."
"Ta... phải làm sao?"
...
"Nhạc phụ đại nhân, xin nhận của tiểu tế một bái!"
Ta dẫn Nguyệt Ly Đóa vào Kim trướng của Tả Hiền Vương. Sau khi hàn huyên, chúng ta phân chủ khách rồi ngồi xuống.
Tả Hiền Vương lên tiếng trước: "Nguyệt Ly Đóa, con... dạo này con thế nào?"
Hôn nhân bất hạnh của trưởng nữ và muội muội khiến Tả Hiền Vương vô cùng áy náy, cảm xúc áy náy này lại chuyển sang người con gái út của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyệt Ly Đóa lên tiếng: "Phu quân đối với con rất tốt. Chỉ là con muốn hỏi mượn phụ vương một thứ."
"Thứ gì?"
"Năm ngàn kỵ binh vương trướng."
Tả Hiền Vương trừng lớn hai mắt. Ta đứng dậy giải thích với Tả Hiền Vương về lý do mượn binh.
Tả Hiền Vương cười lạnh một tiếng: "Nếu Hoàng đế Đại Ngụy chết, Đại Ngụy e là phải diệt vong, nếu..."
Ta ngắt lời: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng không giúp bệ hạ, Thiếp Mộc Nhi sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Tả Hiền Vương nghe vậy nhất thời nghẹn lời. Nguyệt Ly Đóa quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
"Con chỉ cầu phụ vương một việc này, cầu phụ vương giúp phu quân con, giúp Đại Ngụy, cũng là... cứu lấy toàn bộ bộ lạc!"
Tả Hiền Vương im lặng không nói, đi đi lại lại một hồi, đột nhiên rút kim đao ra chỉ vào ta nói: "Nếu cứu giá thành công, Đại Ngụy còn phải mở chợ thông thương với bộ lạc của ta."
Ta chắp tay nói: "Bệ hạ tất sẽ đồng ý."
Đêm ấy, năm ngàn kỵ binh vương trướng cùng ba trăm phủ binh tập kết, cùng nhau xuôi về phái Nam cứu giá.
Nguyệt Ly Đóa khăng khăng đòi theo quân xuất chinh.
"Cha ta đánh với Thiếp Mộc Nhi còn chưa thắng, ta đi gặp hắn một phen, xem hắn có đúng là đáng sợ như lời cha ta nói không."
16.
Bên ngoài thành Sóc Phương.
"Biết làm sao để g.i.ế.c rùa đen không?"
Loan đao của Thiếp Mộc Nhi ma sát vào cạnh chậu than, phát ra âm thanh chói tai. Một tên tù binh của Đại Ngụy mặc trọng giáp, bị trói tay chân áp giải lên phái trước.
Ánh sáng từ thanh đao lóe lên, loan đao sắc bén xuyên qua khe hở của giáp trụ, cắt đứt cổ họng mềm mại. Đầu của tù binh lăn xuống đất, m.á.u tươi phun ra từ trong họng b.ắ.n lên người mười hai bộ thủ lĩnh, những thanh đao đeo bên hông khẽ run rẩy.
Thiếp Mộc Nhi nhẹ nhàng lau đi m.á.u tươi trên mặt, thu đao vào vỏ, chắp tay sau lưng đi ra ngoài lều Kim Lang Hãn. Hắn hung hăng vén tấm mành làm từ da sói, bên ngoài là mười hai vị pháp sư đang nhảy múa kỳ dị quanh một đống lửa. Múa xong, một pháp sư lấy ra một mảnh xương vai bò từ trong ngọn lửa.
"Ông trời đã nhận tế phẩm của Đại Hãn, trận này Đại Hãn tất thắng!"
Quanh đó, binh lính phát ra tiếng hoan hô như sói tru.
Thiếp Mộc Nhi cười khẩy một tiếng, nói: "Đầu sói đã cắn vào cổ họng con mồi rồi!”
"Ngày mai đãi ngộ sĩ tốt, công phá thành này cho ta!"
"Tuân mệnh!" Mười hai bộ thủ lĩnh quỳ rạp xuống đất cung kính nói.
…
"Đại quân của Thiếp Mộc Nhp đột nhiên đánh đến thành Sóc Phương, chẳng lẽ là Vĩnh An Hầu đã…"
"Vĩnh An Hầu đáng chết, lại khiến bệ hạ lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!"
“Bệ hạ, quân tử không đứng dưới tường đổ, con cháu nhà quyền quý không ngồi dưới mái hiên sắp sập. Theo lão thần, vẫn nên sớm phá vây thì hơn.”