Tả Hiền Vương im lặng hồi lâu mới nói: "Nguyệt Ly Đóa, phụ vương..."
"Phụ vương, nữ nhi biết."
Nguyệt Ly Đóa ngắt lời: "Nữ nhi nguyện vì bộ lạc mà hy sinh!"
"Vĩnh An Hầu tuy... tuy rằng đã năm mươi sáu tuổi, nhưng... lại là một vị anh hùng cái thế, nữ nhi... nữ nhi..."
Nguyệt Ly Đóa cúi đầu, nắm chặt nắm đấm.
Tả Hiền Vương thở dài một tiếng: "Chỉ là khổ cho con rồi."
Nguyệt Ly Đóa nuốt nước mắt mà nói: "Nữ nhi không khổ, nếu hy sinh một mình nữ nhi có thể đổi lấy bình an cho bộ lạc, nữ nhi nguyện ý!"
Tả Hiền Vương há miệng, lại không nói được gì.
Vĩnh An Hầu là trọng thần trong tiềm để của Hoàng đế Đại Ngụy - Ngụy Viêm, trưởng tử cưới công chúa, trưởng nữ gả cho hoàng tử, bản thân ông ta lại có chiến công, là một trong những trọng thần hàng đầu trong triều Đại Ngụy. Nếu ông ta có thể nói giúp vài câu, có lẽ Ngụy Viêm có thể chấp nhận bọn họ đầu hàng.
Trong quân trướng của Vĩnh An Hầu.
"Tả Hiền Vương bảo ngươi đến?"
"Tiểu nữ ngưỡng mộ uy danh của tướng quân, mạo danh mà đến."
Đẹp như vậy mà cũng đưa cho ngươi, đứa cháu kia của ta hẳn là rất cảm động đi. Nhưng mà trong thư Hoa Lão Lục viết cho mình hình như có nói đến chuyện gì đó rất quan trọng.
Chao ôi, không nhớ rõ, chữ của Hoa Lão Lục giống như con dòi bò ra, lúc đó tùy tiện liếc mắt đã ném sang một bên rồi.
Để sau này hãy nó, bây giờ ta phải tập trung tinh lực vào quân sự.
13.
Đêm khuya, trong quân trướng, trai đơn gái chiếc.
"A —— nhẹ một chút, nhẹ một chút, Tô Hồng ngươi nhẹ một chút."
"Đừng, đừng chạm vào chỗ đó, a a a!"
"Chủ nhân, xin người hãy nhẫn nhịn một chút, lát nữa sẽ qua thôi."
Tô Hồng cầm thuốc mỡ nhìn ta có chút bất đắc dĩ.
"Chủ nhân ngoan đi, còn một chút nữa thôi."
Ta thấy Tô Hồng cầm thuốc đi tới, vội vàng lăn một vòng trên giường tránh hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi tránh xa ta ra, ta thấy hai chúng ta nên giữ một khoảng cách an toàn."
"Chủ nhân, không thay thuốc sẽ ảnh hưởng đến việc vết thương lành lại."
"Sớm hai ngày, muộn hai ngày cũng không khác biệt bao nhiêu."
"Chủ nhân ——"
Đúng lúc này, rèm cửa bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt hiên ngang, khí thế bừng bừng. Ta không khỏi ngây ngẩn cả người. Nguyệt Ly Đóa búi tóc đuôi ngựa cao, mặc kỵ trang tay áo hẹp, ủng da dài, đôi mắt phượng, chân dài, eo như liễu rũ, tư thế hiên ngang.
Quả thật là... rất là đẹp trai.
Tô Hồng ném lọ thuốc sang một bên, rút đao bên hông ra bảo vệ ta ở phía sau, ta cũng lấy ra cây lang nha bổng từ dưới giường.
Nguyệt Ly Đóa mở miệng: "Tiểu nữ tử phụng mệnh Vĩnh An Hầu đến hầu hạ tướng quân."
Sau khi giao thiệp với thân binh của Vĩnh An Hầu đi theo Nguyệt Ly Đóa, ta và Tô Hồng mới yên tâm.
Ta ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng, hỏi: "Tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tiểu nữ tử tên là Nguyệt Ly Đóa, vừa tròn mười sáu."
"Ta hơn nàng ba tuổi, nàng gọi ta là tỷ tỷ, ta gọi nàng là muội muội, thấy thế nào?"
"Được... a... tỷ tỷ?"
Ta cười xấu xa nói: "Nguyệt Ly Đóa, mau đến giúp tỷ tỷ thoa thuốc."
"Tô Hồng, nhặt lọ thuốc lên rồi đi ra ngoài."
Tô Hồng cười khổ đưa lọ thuốc cho Nguyệt Ly Đóa: "Cho nên ta đã thất sủng rồi sao?"
Ta vội phất tay: "Đi ra, mau đi ra ngoài."
Tô Hồng lắc đầu, bước ra ngoài.
14
"Mỹ nam ta muốn, mỹ nữ ta cũng muốn, mà nay cả hai đều có, quá vui mừng, quá vui mừng luôn rồi!"
Ta cười sảng khoái. Nguyệt Ly Đóa như một con mèo nhỏ co rúm một bên, mặt mày đỏ bừng. Trước khi đến, Nguyệt Ly Đóa đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mà mình đối diện lại là...
"Muội muội, đừng trốn ở đó nữa, mau lại đây!"
Nguyệt Ly Đóa vùi đầu vào trong chăn, không nói một lời. Ta từ phía sau ôm lấy eo nàng.
"Nguyệt Ly Đóa muội muội, muội phải biểu hiện cho tốt, dù sao muội cũng không muốn bộ lạc của mình bị liên lụy đúng không."
Nguyệt Ly Đóa quay đầu lại, yếu ớt nói: "Tối qua còn chưa đủ sao?"
"Tối qua là tối qua, bây giờ là bây giờ, sao có thể tính làm một được."
"Nhưng bây giờ đã là ban ngày rồi..."
"Có gì to tát, mau lại đây."
...
Thật lâu sau, ta thần thanh khí sảng bước ra khỏi quân trướng, Nguyệt Ly Đóa thẹn thùng đi theo sau lưng ta.