“Hoang đường! Há lại có chuyện chưa đánh đã bỏ chạy? Xin Bệ hạ ban cho thần ba ngàn thiết kỵ, nhân lúc đại quân Thiếp Mộc Nhi mới đến, doanh trại còn chưa vững, đánh cho chúng trở tay không kịp!”
“Bệ hạ…”
Đám văn võ bá quan theo hầu lập tức náo loạn cả lên, tranh cãi ồn ào như ong vỡ tổ Ngụy Viêm nhíu chặt mày, bất chợt hỏi:
“Đám man di ngoài thành đang hô hoán cái gì vậy?”
Mọi người đều im lặng, nhất thời yên tĩnh trở lại.
Một quan viên của Lý Phiên Viện nói: "Bệ hạ, bọn họ nói pháp sư đã bói ra kết quả tất thắng."
Ngụy Viêm cười ha hả: "Quân giặc đã hết kế, lại dùng vu thuật cổ vũ sĩ khí!”
"Chư vị ái khanh chớ lo, Thiếp Mộc Nhi bỏ lại sào huyệt chạy đến đây, đã mệt mỏi không chịu nổi rồi."
"Hơn nữa, người thảo nguyên không tu sửa thành trại, không biết cách công thành, thành Sóc Phương tường cao vách dày, tướng sĩ Ngự Lâm quân trung dũng ái quốc.”
"Thành Sóc Phương có thể nói là vững như bàn thạch!"
Chúng thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng loạt chắp tay nói:
"Bệ hạ thánh minh!"
Ngụy Viêm thấy quần thần đã được an ủi, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Địa thế bên ngoài thành Sóc Phương bằng phẳng, có lợi cho kỵ binh xung phong, đại quân Thiếp Mộc Nhi ít nhất có mười vạn người, bên cạnh mình lại chỉ có hơn bảy ngàn Ngự Lâm Quân, nếu tùy tiện ra khỏi thành, rất dễ bị tiêu diệt toàn bộ.
Ngụy Viêm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy ở lại trong thành cố thủ chờ viện binh thì tốt hơn.
Ngày thứ hai.
Ngụy Viêm đứng trên thành, nhìn thấy thang mây do Thiếp Mộc Nhi chế tạo, lập tức rơi vào trầm mặc.
"Mẹ kiếp, một đám dân du mục học được từ đâu thuật công thành!"
Thiếp Mộc Nhi ngồi trong vương trướng, lật xem cuốn sách trong tay — 《Binh pháp công thành của Vĩnh An Hầu》.
"Binh pháp Trung Nguyên quả thực có chỗ độc đáo!"
17.
Ngụy Viêm một cước đá văng tàn tích thang mây, nhổ bãi đờm về phía đại quân của Thiếp Mộc Nhi, đột nhiên cười lớn.
Lão tướng Thôi Nham hỏi: "Vì sao Bệ hạ lại cười?"
Ngụy Viêm nín cười, nói:
"Ta cười Thiếp Mộc Nhi không có năng lực, mười hai bộ đầu lĩnh thiếu mưu trí!”
"Man di đúng là man di, nếu hiểu rõ binh pháp Trung Nguyên thì đã biết nên dùng máy b.ắ.n đá yểm trợ binh lính, dùng xung xa* đ.â.m vào cửa thành!”
(*) Là một loại xe công thành thời cổ đại, dùng để đ.â.m phá cổng thành hoặc tường thành trong chiến tranh.
"Hắn mà cứ đánh như vậy, cho dù đến mùa đông cũng không công phá được! Thành Sóc Phương kiên cố như bàn thạch!"
Quân sĩ chung quanh nghe vậy đều lộ vẻ vui mừng.
"Bệ hạ, bệ hạ, ngài xem kia là cái gì?" Lão tướng Thôi Nham run giọng nói.
Theo hướng ngón tay Thôi Nham chỉ, trong ánh tà dương, những công cụ công thành hung tợn kéo ra cái bóng thật dài trên nền đất. Ngụy Viêm quen thuộc với công cụ công thành biết đó là xung xa và máy b.ắ.n đá.
Ngụy Viêm trầm mặc, sau đó nói: "Đem rượu Thiêu Đao mà trẫm mang tới chia cho tướng sĩ, sưởi ấm người, chuẩn bị đánh đêm!"
...
Thiếp Mộc Nhi cưỡi trên lưng ngựa, vòng quanh xung xa và nỏ đá mấy vòng.
"Trước kia nói không làm được là không chịu hết lòng, g.i.ế.c mười mấy thợ thủ công, lập tức sẽ làm được thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thợ thủ công quỳ một bên, run rẩy như cầy sấy. Tuyển chọn nghiêm ngặt từ chín đời thân tộc, quả thật đáng sợ đến mức này!
"Binh pháp Trung Nguyên này vẫn còn phải học!" Thiết Mộc Nhi lật xem 《Binh pháp Vĩnh An Hầu》rồi nói.
...
Vèo!
A!
Ngụy Viêm giương cung đáp tên, b.ắ.n rơi tên địch cuối cùng đang cố gắng trèo lên tường thành. Trải qua một trận huyết chiến, bọn họ lại đánh lui một đợt tấn công của địch. Ngụy Viêm nhìn quân đội Thiếp Mộc Nhi chậm rãi rút lui, để lại một đống thi thể, đột nhiên cười không ngừng.
Thôi Nham có chút lo lắng hỏi: "Bệ hạ vì sao lại cười?"
Ngụy Viêm nín cười, nói:
"Ta cười Thiếp Mộc Nhi không có năng lực, mười hai bộ đầu lĩnh thiếu mưu trí!”
"Ha ha ha, man di đúng là man di, cho dù biết chế tạo công cụ công thành, cũng không hiểu công thành là như thế nào.”
"Lúc này trời hanh vật khô, lại có gió lớn, nếu dùng hỏa công, chúng ta sớm đã không chống đỡ được rồi!”
"Thành Sóc Phương kiên cố như bàn thạch! Ha ha ha!"
Lão tướng Thôi Nham dùng thanh đao có mấy chỗ sứt mẻ chỉ về phía bắc thành: "Bệ hạ, bệ hạ, thành bắc bốc cháy rồi, là Thiếp Mộc Nhi phóng hỏa tiễn!"
Ngụy Viêm cạy mấy viên bảo thạch trên vỏ đao của mình xuống, nói: "Những viên bảo thạch này mỗi viên đều đáng giá ngàn vàng, cứ dùng nó để ban thưởng cho tướng sĩ lập công!”
"Theo trẫm xông lên, mau đi cứu hỏa!"
...
"Binh pháp Trung Nguyên bác đại tinh thâm, vẫn phải học, vẫn phải học!"
Thiết Mộc Nhi lật xem binh thư trong tay——《Vận dụng hai mươi kỹ xảo hoả công của Vĩnh An Hầu》.
...
Ngụy Viêm chống trường thương gãy, cười lớn: "Ha ha ha ha ha!"
Ngụy Viêm nín cười, hừ lạnh một tiếng. Khí thế đều sa sút thành ra như vậy, còn không cười một cái để cổ vũ sĩ khí, trận chiến này còn đánh được nữa sao.
Ngụy Viêm tự nói: "Ta cười Thiếp Mộc Nhi không có năng lực, mười hai bộ đầu lĩnh đều ngu dốt!”
"Lúc này sương tuyết chưa rơi, đất đai mềm xốp, nếu đào địa đạo công thành, chúng ta đã sớm không chống đỡ được rồi.”
"Từ đó có thể thấy..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía tây thành đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, một đoạn tường thành sụp đổ trong nháy mắt.
Ngụy Viêm hít sâu một hơi, gầm lên: "Theo trẫm xông lên, bịt lỗ hổng, tước tấn một bậc, quan thăng ba cấp!"
...
"Dũng sĩ của ta! Đau xót thay ta!"
Thiếp Mộc Nhi ôm n.g.ự.c ngã nhào khỏi vương tọa.
"Kẻ nào chủ trì việc đào địa đạo, lôi ra c.h.é.m đầu!"
"Đại Hãn, đám thợ cũng bị chôn trong địa đạo rồi."
Thiếp Mộc Nhi: "Vậy thì đợi ta trở về, g.i.ế.c cả nhà hắn!"
Theo tính toán của Thiếp Mộc Nhi là đào một đường hầm thông vào trong thành, lén lút đưa ba trăm dũng sĩ vào để mở cửa thành. Kết quả vì tay nghề thợ không tinh, địa đạo bị sập, dũng sĩ đều bị chôn vùi trong đó. Nhưng may mắn là tường thành cũng bị sập một đoạn, coi như họa phúc song hành.