Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 4



9.

Địa vị cao thấp của quý tộc thảo nguyên có quan hệ thuận với thực lực bộ lạc mà họ nắm giữ, bộ lạc càng mạnh thì quyền lực của quý tộc càng lớn. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, bại trận cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng nếu không có thực lực, cho dù đánh thắng trận cũng chưa chắc có được kết cục tốt đẹp.

Tiếp tục ở lại chiến trường đương nhiên là nguy hiểm, nhưng lập tức quay về lại là đường chết. Cho nên cho dù mạo hiểm tính mạng, Tả Hiền Vương vẫn quyết định ở lại chiến trường, cố gắng thu thập một số bộ chúng.

Đáng tiếc, sau khi Vĩnh An Hầu phái trọng giáp kỵ binh đánh tan đội hình, đến lượt kỵ binh giáp nhẹ bao vây hai cánh, số người thực sự có thể chạy thoát không nhiều. Chờ nửa ngày cũng chỉ có lẻ tẻ một hai trăm người chạy tới.

Tả Hiền Vương mặt mày xám như tro tàn.

"Xong rồi, xong rồi, lần này là xong thật rồi…"

Đúng lúc này, bên tai Tả Hiền Vương vang lên một tiếng quát tháo như sấm rền.

"Tả Hiền Vương lấy mạng ra đây!"

Tả Hiền Vương nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy một dũng sĩ thân hình vạm vỡ như gấu dẫn theo năm sáu chục kỵ binh xông về phía mình.

Tả Hiền Vương không nói gì, chỉ một mực quất roi ngựa về hướng ngược lại phát động tấn công. Hơn ba ngàn người đều bị nàng giết, hiện tại chỉ còn mấy trăm người mà còn đánh quái cái gì nữa!

10.

Tướng chính là lá gan của binh sĩ, vừa thấy Tả Hiền Vương quay đầu chạy trốn, vốn là chim sợ cành cong, quân bại trận trực tiếp tan tác. Nơi này cỏ cây không tốt tươi, lộ ra rất nhiều bãi cát, mấy trăm con chiến mã chạy như bay, cát vàng tung bay mù trời.

Ta nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tả Hiền Vương.

"Cứ nhìn vào lá cờ lớn kia, Tả Hiền Vương ở ngay dưới nó!"

Tô Hồng giương cung, lắp tên, liên tiếp b.ắ.n năm sáu mũi tên về phía dưới lá cờ. Đáng tiếc, vì không nhìn rõ nên chẳng mũi nào trúng. Tả Hiền Vương thấy thế, lập tức ra hiệu cho thân binh khiêng cờ vứt bỏ lá cờ lớn.

Cờ đầu sói lập tức bị vứt xuống đất. Ta vội vàng cúi người nhặt lấy lá cờ, ném cho Tô Hồng. Thứ này ít nhất cũng đáng giá mấy trăm cái đầu người, không thể để người khác nhặt được.

Tả Hiền Vương mặc một chiếc áo choàng lớn làm bằng da sói đen, theo sự lên xuống nhấp nhô của chiến mã mà càng thêm nổi bật.

Thế là ta gầm lên một tiếng: "Mặc áo đen chính là Tả Hiền Vương, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!"

Tả Hiền Vương nghe vậy, lập tức cởi áo choàng đen vứt xuống đất.

Ta lại gầm lên một tiếng: "Đội mũ vàng chính là Tả Hiền Vương!"

Tả Hiền Vương lập tức vứt mũ vàng xuống.

Ta lập tức linh động, gào lên: "Kẻ đầu to kia chính là Tả Hiền Vương!"

Tả Hiền Vương rút đao ra, kề vào cổ. Sau khi so đo một hồi, cuối cùng Tả Hiền Vương cũng không c.h.é.m xuống.

Tả Hiền Vương hướng về phía sau hô một tiếng: "Tướng quân, ta nguyện đầu hàng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

11.

"Thần vốn là man di phiên bang, ngày xưa ngu muội vô tri, lại chưa từng biết đến uy nghi chói lọi của thiên triều.”

"Nay mới tỉnh ngộ, giao chiến cùng thượng quốc thực sự là do nghịch tặc Thiếp Mộc Nhi bức bách, như cỏ rác gặp sấm sét, kiến hôi gặp nước lũ, sao dám trái với ý trời?”

"Nay nguyện dâng cả tộc quy thuận, mãi mãi làm thành luỹ bảo vệ. Nếu được thánh chủ tủ lòng thương xót xá tội, ắt sẽ đích thân dẫn theo con cháu trong trướng làm tiên phong, đánh thẳng vào sào huyệt phản loạn, thề lấy đầu Thiếp Mộc Nhi dâng trời, để chuộc lại lỗi lầm, chứng tỏ tấm lòng thành!"

Tả Hiền Vương quỳ trong quân trướng của Vĩnh An Hầu, cung kính nói.

Vĩnh An Hầu nhíu mày.

Mẹ kiếp, ngươi là một tên man di phiên bang, sao nói chuyện lại văn vẻ đến thế! Như vậy chẳng phải là làm nổi bật lão phu không có văn hóa sao.

Vĩnh An Hầu hừ lạnh một tiếng nói: "Dẫn xuống, chờ bệ hạ xử trí."

Hai tên thân binh tiến lên, lôi Tả Hiền Vương đi. Tả Hiền Vương cũng rất ngoan ngoãn, căn bản không hề phản kháng.

Đợi hắn đi xa, Vĩnh An Hầu hỏi: "Cháu ngoan, vừa rồi tên man di kia nói là có ý gì?"

Ta: "Nghĩa là hắn cùng Đại Ngụy giao chiến đều là bị ép buộc, hiện tại nguyện ý đầu hàng, nếu bệ hạ tiếp nhận hắn đầu hàng, hắn nguyện ý quy thuận Đại Ngụy, hơn nữa xung phong làm quân tiên phong dẫn đường cho chúng ta đi đánh Thiếp Mộc Nhi."

Vĩnh An Hầu đứng dậy đi hai bước, chậm rãi nói: "Ta sẽ bẩm báo việc này với bệ hạ, bệ hạ hẳn là sẽ đồng ý.”

"Mộc Lan, ngươi cũng bị thương không nhẹ, cứ ở lại đây dưỡng thương, tiện thể giám sát Tả Hiền Vương.”

"Ta sẽ dẫn binh tiếp tục truy kích Thiếp Mộc Nhi, ngươi thấy thế nào?"

Ta cười khổ một tiếng: "Đều nghe theo thúc phụ phân phó!"

Hôm qua ở trên chiến trường chỉ cảm thấy thân thể ê ẩm, đợi đến khi ngủ một đêm, mức độ adrenaline* hạ xuống, lại phát hiện trên người chằng chịt mười mấy vết thương.

(*) Adrenaline (còn gọi là epinephrine) là một hormone và chất dẫn truyền thần kinh do tuyến thượng thận tiết ra, đặc biệt trong những tình huống căng thẳng, sợ hãi, phấn khích hoặc nguy hiểm.

May mà giáp đủ dày, phần lớn là vết thương do vật cùn gây ra, nếu không thì đứng cũng không vững. Nhưng cho dù như vậy, hiện tại ta ngay cả chiến mã cũng không trèo lên được, đừng nói đến việc tiếp tục chiến đấu.

Nhưng may mắn là sau khi Tả Hiền Vương đầu hàng, đã dẫn chúng ta đến nơi bộ lạc của hắn chăn thả gia súc, những thương binh như chúng ta mới được sắp xếp tạm thời ở đây. Ngoài những thương binh, Vĩnh An Hầu còn để lại năm nghìn khinh bộ binh ở đây giám sát bộ lạc của Tả Hiền Vương.

Vĩnh An Hầu thấy ta không phản bác, gật đầu hài lòng.

"Cháu ngoan, cứ yên tâm, ta đã báo cáo công lao lần này của ngươi lên trên, cứ chờ đợi thánh thượng ban thưởng đi."

Ta nói: "Còn có gia đinh Tô Hồng của ta nữa, khi truy kích Tả Hiền Vương cũng tốn không ít sức lực."

Nghe vậy, Vĩnh An Hầu càng thêm hài lòng. Thương yêu cấp dưới, quả là có phong thái của một vị đại tướng. Hoa Lão Lục sao lại sinh ra một đứa con ưu tú như vậy chứ.

Có lẽ là mẹ của đứa trẻ kia ưu tú hơn, dù sao Hoa Lão Lục lại giống một cỗ máy thu hoạch đầu người vô tình, không giống người sẽ nghĩ đến những chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com