Nhìn lá cờ tung bay phấp phới trong gió, Tả Hiền Vương thở dài một tiếng.
Năm năm trước, Tả Hiền Vương có mười vạn tráng sĩ khí thế ngất trời, có ý định thừa lúc Đại Ngụy không để mắt tới là có thể thống nhất thảo nguyên. Nhưng trong một xó xỉnh lại nhảy ra một người tên là Thiếp Mộc Nhi. Hai người đều là kẻ mang chí lớn, sau khi thẳng thắn trao đổi ý kiến, đều quyết định phải g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Khi còn mười vạn quân, Tả Hiền Vương khinh thường Thiếp Mộc Nhi là giống tạp, g.i.ế.c hắn dễ như giẫm c.h.ế.t một con bọ.
Khi còn tám vạn quân, Tả Hiền Vương cho rằng chỉ là sơ sẩy thua vài trận, đợi trận sau ắt sẽ gỡ lại.
Khi còn năm vạn quân, Tả Hiền Vương tuyên bố Thiếp Mộc Nhi là kình địch một đời của hắn.
Khi còn hai vạn quân, Tả Hiền Vương chỉ có thể cung kính gọi một tiếng "Đại Hãn".
Đúng vậy, hiện giờ Tả Hiền Vương chỉ còn lại hai vạn người, hai vạn người còn lại đều là pháo hôi mà Thiếp Mộc Nhi vơ vét từ nơi khác.
Từ khi quỳ xuống làm chó cho Thiếp Mộc Nhi, mỗi trận chiến đều xung phong, phân phối chiến lợi phẩm luôn là người cuối cùng, hơn nữa mỗi năm đều phải nộp một lượng lớn cống phẩm, bộ lạc từng giàu có giờ đây đã trở thành lũ quỷ nghèo rớt mồng tơi.
"Vương thượng, phát hiện đội hậu cần của Đại Ngụy, chỉ có khoảng hai ngàn người, xe lương kéo dài mấy dặm, tài vật chất đống như núi."
Tả Hiền Vương vừa nghe đến hai chữ "tài vật" thì mắt sáng rực lên, sau đó lập tức khôi phục lại lý trí.
Suy nghĩ một hồi lâu, Tả Hiền Vương mới nói: "Phái năm ngàn người phát động tấn công thăm dò, không được dùng binh mã bản bộ, điều động từ đám pháo hôi ra."
Ngay sau đó, năm ngàn pháo hôi bị điều ra phát động tấn công. Theo sự chuẩn bị trước đó, hai ngàn người chỉ cần hơi chống cự thì lập tức "vỡ trận".
Tả Hiền Vương nghèo, đám pháo hôi trong năm ngàn người này lại càng nghèo hơn nữa, nhìn thấy tài vật vứt đầy đất thì mắt đều không rời nổi, từ trên ngựa nhảy xuống vội vàng cướp lấy cướp để. Có người còn vì chia chác không đều mà phát sinh xung đột, tình hình nhất thời hỗn loạn.
Nhìn một đám đều đang vơ vét tiền bạc, binh mã bản bộ của Tả Hiền Vương không ngồi yên được nữa.
"Đại vương, bạc trắng đưa cho đám quỷ nghèo kiết xác này, thật là nghiệp chướng!"
"Đại vương, để huynh đệ cũng đi cướp chút đi!"
"Đại vương ra tay chậm thì chẳng còn gì đâu!"
……
Tả Hiền Vương cũng có chút động lòng, đám pháo hôi này cướp nửa ngày không sao, vậy hẳn là không sao...chứ.
Mang theo tâm lý may mắn, cuối cùng Tả Hiền Vương cũng hạ lệnh tấn công. Cái bẫy cao minh nhất chính là dù ngươi biết rõ có rủi ro nhưng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện chui vào.
Từ trước đến nay đám pháo hôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, sớm đã cướp giật đến đỏ cả mắt. Khi quân của Tả Hiền Vương yêu cầu bọn chúng giao nộp tài vật, bọn chúng đáp lại: "Muốn tiền thì không có! Muốn mạng thì có một cái đây!"
"Không nghe lời Tả Hiền Vương, đây rõ ràng là nổi loạn!"
Thế là một trận nội chiến bùng nổ...
Tả Hiền Vương thấy tình thế không ổn, muốn ổn định lại đội ngũ nhưng tất cả đã quá muộn.
Mặt đất run rẩy như co giật, đường chân trời bị tà dương xé rách, năm ngàn bộ huyền thiết trọng giáp phản chiếu ánh tà dương đẫm máu, tiếng vó ngựa nghiền nát khoảnh khắc tĩnh lặng, dòng lũ thép cuốn lên ba trượng khói bụi, rừng thương dài tạo thành khu rừng tử thần xé toạc màn khói lửa.
8.
"Xông lên cùng ta!"
Ta cưỡi ngựa đi đầu xông lên phía trước. Các tướng sĩ khác thấy vậy, tinh thần lập tức phấn chấn. Tả Hiền Vương vẫn cố gắng hết sức, hắn phái đội thân vệ của mình công lên nghênh địch.
Vút! Vút! Vút!
Mưa tên dày đặc trút xuống, tựa hồ cả bầu trời đều nhuộm một màu đen kịt.
Đang! Đang! Đang!
Cảm giác như bị vô số người vây đánh, đ.ấ.m đá tứ phía, toàn thân đau nhức kịch liệt.
"A a a! Đau c.h.ế.t lão nương rồi!"
Ta gầm lên một tiếng.
Sau một đợt mưa tên, ta đảo mắt nhìn quanh. Trên người mỗi người đều cắm không ít tên, bị b.ắ.n thành con nhím. Nhưng đáng tiếc, vì giáp quá dày, phần lớn tên đều không xuyên thủng được. Tuy đau nhưng không c.h.ế.t người. Trừ một số ít xui xẻo bị b.ắ.n trúng mắt, gần như không có ai bị thiệt mạng.
Ta dùng bàn đạp ngựa hung hăng thúc vào bụng ngựa, chiến mã đau đớn kêu lên thảm thiết, tốc độ lại gia tăng thêm vài phần.
"Xông lên cùng ta! Chém c.h.ế.t chúng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngọn giáo kẹp dưới nách, tay điều chỉnh hướng, nhắm vào một tên địch lộ vẻ kinh hoàng mà đ.â.m tới.
"Ngươi đừng đến đây!"
"Lão nương đến đây!"
Phập.
Ngọn giáo xuyên qua n.g.ự.c hắn, ta gầm lên một tiếng, nhấc bổng hắn lên khỏi ngựa, ném vào giữa đám địch. Chỉ nghe "bùm" một tiếng, năm sáu tên địch bị đập văng khỏi ngựa. Đội thân vệ của Tả Hiền Vương đều là những chiến binh dũng mãnh trên thảo nguyên, nhưng dù vậy cũng vẫn bị cảnh tượng trước mặt này dọa vỡ mật.
"Quái vật! Quái vật!"
"Tránh ra, tránh ra đi, ả ta đến rồi!"
"Quân ta thua rồi! Quân ta thua rồi!"
Bọn chúng lộ vẻ kinh hoàng, không một ai dám xông lên nghênh địch.
"Ha ha ha, đến đây, đừng chạy!"
Ta cười lớn xông lên. Lấy ta làm điểm khởi đầu, đội hình chỉnh tề của chúng bị xé rách một lỗ hổng. Ta lại làm theo cách cũ, liên tục hất văng sáu người, cho đến khi cánh tay người thứ bảy truyền đến một trận đau nhức, không thể hất hắn khỏi ngựa.
Ta thầm kêu không ổn, vội vàng buông trường thương, rút đao bên hông tiếp tục c.h.é.m giết. Lúc này ta đã g.i.ế.c ra một con đường m.á.u dài đến nửa dặm. Chém ngã không biết bao nhiêu người, đao găm vào xương bả vai một tên, không rút ra được, ta lại móc ra lang nha bổng điên cuồng vung vẩy.
Đội thân vệ của Tả Hiền Vương chỉ có khoảng ba nghìn người, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong dòng lũ sắt thép, không nổi lên được một gợn sóng. Sau khi đánh tan đội quân này lại đến lượt đám người tranh đoạt tài vật, đội hình vô cùng hỗn loạn.
Bọn chúng thấy ba nghìn người tan vỡ trong chớp mắt, cũng sợ đến vỡ mật, chen chúc nhau bỏ chạy. Ta cưỡi ngựa đi đầu xông vào, lại bắt đầu điên cuồng c.h.é.m giết.
Đột nhiên chiến mã kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã gục xuống đất. Ta vội vàng rút chân khỏi bàn đạp, lăn một vòng trên mặt đất, trốn vào gầm một chiếc xe chở quân lương.
Một khi trọng giáp kỵ binh xông lên thì rất khó dừng lại, nếu không kịp né tránh, rất có thể sẽ bị đồng đội giẫm chết. Đợi đến khi đồng đội xông qua hết, ta mới bò ra khỏi gầm xe. Ta thở hổn hển, đảo mắt nhìn mình.
Giáp đen đã biến thành màu đỏ, lang nha bổng trong tay đã bị đánh cong, trên người cắm đầy tên, trông có vẻ giống một con nhím. Tứ chi rã rời, trên người còn vài chỗ truyền đến từng đợt đau nhức thấu xương. Ta trèo lên xe chở quân nhu, nhìn về phía chiến trường.
Đội quân của Tả Hiền Vương đã bị đánh tan tác, cục diện thắng lợi đã nghiêng về Đại Ngụy. Đột nhiên, ta nhìn thấy trên sườn núi xa xa một lá cờ đầu sói vàng rực rỡ tung bay trong gió.
Đó là cờ của Tả Hiền Vương…
Đúng lúc này, Tô Hồng dẫn theo một đội kỵ binh chạy tới.
Hắn nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, ân cần hỏi: "Chủ nhân, người không sao chứ?"
Ta lắc đầu nói: "Không sao."
Tô Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy bình nước đưa cho ta rồi đứng bên cạnh ta rút từng mũi tên cắm trên giáp ra.
"Chủ nhân, uống nước đi."
Ta mở bình nước uống một ngụm lớn, thấy Tô Hồng cũng mình đầy m.á.u mư, bèn đưa bình nước uống dở cho hắn.
"Tô Hồng, ngươi cũng uống đi."
Tô Hồng cầm bình nước, trên mặt lộ vẻ ngập ngừng.
"Chủ nhân, việc này… thật sự có thể sao?"
Ta nhíu mày, nói: "Bảo ngươi uống thì uống, đừng có lằng nhằng."
Ánh mắt Tô Hồng sáng rực, cầm bình nước bắt đầu uống, không biết làm sao lại bị sặc một ngụm, ho sù sụ. Ta nhảy xuống khỏi xe quân nhu, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Đợi đến khi hắn dần dần hoàn hồn, ta nói: "Tô Hồng, ngươi nhìn xem, đó là cờ của Tả Hiền Vương.”
"Vừa rồi hắn tránh khỏi mũi xung phong chính diện của chúng ta, trốn đến bên sườn, tuy không biết vì sao hắn còn chưa chạy, nhưng đây là một cơ hội đối với chúng ta, ngươi hiểu không?"
Tô Hồng nói: "Ý của chủ nhân là đi bắt Tả Hiền Vương."
Ta gật đầu, nói: "Không sai."
Sau khi bàn bạc chi tiết về chiến thuật cụ thể, chúng ta bắt đầu hành động. Vẫn là ta xung phong đi đầu, Tô Hồng thì yểm trợ phía bên sườn. Ta nheo mắt nhìn lá cờ đang bay phấp phới trong gió, gầm lên một tiếng:
"Trảm tướng, đoạt cờ!"
"Trảm tướng, đoạt cờ!"
Tô Hồng và những người khác cũng đồng thanh gầm lên một tiếng.