Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 2



5

Ngày hôm sau, tinh thần ta phấn chấn, Tô Hồng lại có vẻ hơi uể oải.

Sau khi từ biệt cha mẹ, ta liền dẫn theo hơn hai mươi gia đinh xuất chinh. Mỗi người chúng ta có ba con chiến mã, một con chở trang bị, một con cưỡi, còn một con để dự bị.

Một đường gió cuốn mây bay, chỉ mất năm ngày đã đến được Trấn Sóc Phương.

Hoàng đế Đại Ngụy là Ngụy Viêm một hơi triệu tập ba vạn phủ binh, tính cả gia đinh bộ khúc và dân phu vận chuyển lương thảo, Trấn Sóc Phương đã tụ tập gần trăm vạn người.

"Tráng sĩ xin dừng bước, thông báo quê quán cùng danh tính!"

Một quan quân chặn ta ở cổng doanh trại.

Ta xuống ngựa, chắp tay nói: "Hoa Mộc Lan đến từ trấn Vũ Xuyên!"

Nói xong ta liền đưa văn thư tương ứng qua.

Quan quân xem xét một lượt, ngửa cổ nói: "Mời tráng sĩ vào bên trong."

Nhìn bóng lưng ta khuất dần, quan quân thầm nghĩ: "Người hùng tráng như vậy e là hiếm thấy trên đời."

Ta và một đám gia đinh đi vào đại doanh hội hợp với những phủ binh khác của trấn Vũ Xuyên. Bọn họ đi cùng Tiết độ sứ, bởi vì ta phải ở lại giải thích với Chiết Xung phủ về việc phụ thân không thể xuất chinh, đồng thời xin đổi người ra trận, phải đợi văn thư mấy ngày nên đã bị tụt lại phía sau.

Sau khi hàn huyên một cách đơn giản, ta liền dẫn gia đinh đi dựng lều. Trong quân doanh toàn là nam nhân, một nữ nhân như ta lại ngủ cùng một đám nam nhân, có phải sẽ rất ngại ngùng hay không?

Thật ra ta muốn nói, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Phủ binh đều có lều riêng, chỉ có gia đinh và dân phu mới phải ngủ chung trên giường lớn. Lại đợi thêm hơn mười ngày trong quân doanh, đợi phủ binh trấn Liêu Đông đến, quân đội coi như đã tập kết xong.

Ngụy Viêm hạ chỉ, toàn quân xuất kích!

6.

Mười mấy ngày trước khi xuất chinh, ta cũng không nhàn rỗi mà là mang theo lễ vật đi bái phỏng bạn tốt của cha ta trong quân doanh. Trong số những người có cấp bậc cao nhất chính là vị thống soái của cuộc Bắc phạt lần này - Vĩnh An Hầu.

Tuy nói là Ngụy Viêm ngự giá thân chinh nhưng lại chưa ra khỏi Vạn Lý Trường Thành, chỉ ở nội địa chờ Vĩnh An Hầu mang tin tốt đến cho hắn.

Vĩnh An Hầu và cha ta là bạn tri kỷ. Sau khi khảo sát một lượt về võ nghệ và binh pháp quân lược, Vĩnh An Hầu cảm thấy một đại lực sĩ hơn một trăm cân như ta làm một tiểu binh quả thực là nhân tài không được trọng dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đề cử người ngoài không tránh kẻ thù, tiến cử người trong không tránh người thân. Thế nhé Mộc Lan, ngươi bắt đầu làm từ chức Giáo úy đi."

Vĩnh An Hầu nói như vậy. Thế là ta trở thành Giáo úy, thống lĩnh một ngàn phủ binh và gần sáu ngàn gia đinh. May mà ta còn kế thừa ký ức của Hoa Mộc Lan, nếu không ta thật sự không biết phải chỉ huy nhiều người như vậy bằng cách nào.

"Bẩm —"

"Hầu gia, cách bảy mươi dặm ở phía Tây Tắc phát hiện kỵ binh Hung Nô, đánh cờ hiệu của Tả Hiền Vương, ước chừng có bốn vạn người."

"Ừm, đã biết, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, chạy một quãng đường cũng mệt rồi."

Vĩnh An Hầu nhìn ta, hỏi: "Mộc Lan, ngươi thấy sao?"

Ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúc mừng Hầu gia, lần này e là sẽ được thăng làm Quốc công rồi."

Vĩnh An Hầu vuốt râu, cười ha hả: "Vùi lòng chỉ giáo?"

Ta nói: "Năm năm trước, Đại Ngụy và Ngô Thục giao chiến ở Nam Cương, binh lính phòng thủ ở Bắc Cương ít ỏi, Thiếp Mộc Nhi thừa cơ nổi binh, tàn sát hết những bộ lạc không thần phục.”

"Hai năm trước, bộ lạc Cách Lỗ bị tàn sát, khói lửa chiến tranh mới vừa dứt, dưới gối Tả Hiền Vương có năm người con trai, ba người đã c.h.ế.t dưới gươm giáo, có thể nghĩ dân chúng tử vong nhiều đến mức nào.”

“Hiện nay sở dĩ họ chịu khuất phục sai khiến là do e sợ uy thế chứ không phải thật lòng quy phục. Thiếp Mộc Nhi sai họ xâm phạm biên giới, thật ra là muốn mượn gươm của Đại Ngu để làm suy yếu thế lực của kẻ địch.”

“Bởi quyền lực trên thảo nguyên gắn liền với bộ tộc, Tả Hiền Vương ắt sẽ quý trọng cánh tay đắc lực, không dễ gì liều c.h.ế.t tử chiến, rốt cuộc cũng không thể có ý chí liều mình chiến đấu thì làm sao có thể giành chiến thắng được?”

“Nay chính Thiên Tử thân chinh chỉ huy sáu đạo quân, văn thần dốc lòng vận lương, võ tướng tính toán chiến lược như thần, binh sĩ cầm giáo như rừng, nhuệ khí cao ngất trời. Toàn quốc đồng lòng như vậy, lẽ nào lại có chuyện thất bại?"

Vĩnh An Hầu cười ha hả: "Trấn Vũ Xuyên của chúng ta hẳn là có ngươi hiểu biết nhất, nói chuyện giống hệt đám văn thần kia.”

"Nhưng tiếc là ta không hiểu, nói tiếng người đi!"

Ta nói: "Thiếp Mộc Nhi và Tả Hiền Vương có thù máu, Tả Hiền Vương bị phái đến làm tiên phong tuyệt đối không phải tự nguyện, phỏng chừng chính là Thiếp Mộc Nhi phái hắn đến làm bia đỡ đạn, mượn tay Đại Ngụy để làm suy yếu thế lực của Tả Hiền Vương, cho nên Tả Hiền Vương tuyệt đối sẽ không liều mạng tác chiến."

Vĩnh An Hầu gật đầu, nói: "Cũng không khác với những gì ta nghĩ, vậy ngươi nói xem nên đánh thế nào?"

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên phái một đội quân mang theo lượng lớn tài vật đi dụ địch, Tả Hiền Vương phái người đến công kích thì cứ vứt tài vật xuống đất, thừa dịp binh lính của Tả Hiền Vương cướp đoạt tài vật, trận hình đại loạn, phái trọng giáp kỵ binh xung phong chính diện, kỵ binh vòng ra phía sau bao vây, một trận là có thể diệt."

Vĩnh An Hầu vỗ tay cười lớn: "Hay, hay, hay, cứ làm theo cách của ngươi vậy."

Vĩnh An Hầu lại tiến lên hai bước vỗ vỗ vai ta nói: "Mộc Lan, đến lúc đó ngươi làm tiên phong!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com