Tỷ tỷ mang thai, phụ thân tuổi già sức yếu, đệ đệ còn đang tè dầm, lệnh triệu tập không thể từ chối...
Ta lấy hết dũng khí, cất tiếng: "Phụ thân, hay là lần này để con thay người đi đánh giặc!"
Phụ thân nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc: "Con không đi thì ai đi."
1.
Thì ra, khi một người ở trong tình huống bất lực, thật sự không thể thốt nên lời. Ta nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Đây là phải ra chiến trường đấy, người làm phụ thân sao có thể bình tĩnh đến thế!
Đúng lúc này, chiếc gương đồng trong nhà phản chiếu hình dáng của ta. Thân cao tám thước, vòng eo ba thước, cánh tay thô như có thể phi ngựa… Ta véo thử đùi và bụng mình, bên dưới lớp mỡ dày là cơ bắp rắn chắc. Cân nặng ước chừng một trăm cân cũng không sai...
Thân hình này mà đi thi thế vận hội Olympic thì có khi đoạt luôn quán quân cử tạ. Tổng thể mà nói, trông có vài phần giống Na Tra trong "Mười Vạn Câu Chuyện Cười".
Khoan đã, sao Hoa Mộc Lan lại có thể trạng này chứ! Với sức sản xuất ở thời cổ đại, làm sao nuôi được người tráng kiện như vậy...
2.
Phụ thân thấy ta không nói gì, bắt đầu lải nhải dặn dò những điều cần chú ý khi ra chiến trường.
"Lúc c-h-é-m đ-ầ-u người thì phải c.h.é.m theo khe xương, nếu không dễ làm hỏng đao.”
"Bắt thêm mấy tên nô lệ trai tráng, nhà chúng ta đang thiếu người chăn cừu.”
"Trâu nhà ta đều bị con ăn sạch rồi, con phải cướp thêm vài con trâu nữa, bớt cướp cừu đi, cừu nhà mình có nhiều lắm rồi.”
"Nhà họ Hoa ăn lương triều đình mấy chục năm rồi, con có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy đều là ân đức của Bệ hạ, lên chiến trường con phải dũng cảm g-i-ế-t địch!”
"Còn nữa, trên chiến trường không chỉ có đánh đánh g-i-ế-t g-i-ế-t, còn có đạo lý đối nhân xử thế, ta biết con không thích điều này, nhưng lần này con cứ nghe lời phụ thân, vừa đến quân doanh thì đến thăm hỏi thăm chiến hữu của ta trước đã."
……
Nghe phụ thân lải nhải, đầu ta đầy vạch đen. Cảnh tượng trước khi xuất chinh này khác xa so với tưởng tượng của ta. Mẫu thân cầm mười mấy cái túi lớn từ trong nhà đi ra.
"Mộc Lan, đây còn có mấy cái túi phúc, là phụ thân con dùng thừa, bị chuột cắn mấy lỗ, con tự vá lại chút đi."
Ta: "Mẫu thân, mang nhiều túi phúc như vậy để làm gì?"
Mẫu thân: "Năm con mười chín tuổi, đánh một trận thắng lớn, c-h-é-m đ-ầ-u ba ngày ba đêm mới xong, đao của phụ thân con đều bị mẻ, đến cuối cùng là túi phúc không mang đủ, đành phải vứt bỏ mất năm sáu cái đ-ầ-u n-g-ư-ờ-i."
Phụ thân thở dài một tiếng: "Lúc đó một cái đ-ầ-u người tương đương năm mươi mẫu đất, mất đi gần ba trăm mẫu đất, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng."
Ta đáp lại một tiếng theo bản năn, cầm túi đi đến chỗ khung cửi ngồi xuống. Trong đầu tự động hiện lên kiến thức dệt vải.
Kẽo cà kẽo kẹt, Mộc Lan dệt vải trước khung cửi.
Quân nhân trưởng thành tự may túi phúc cho riêng mình.
3.
Chợ Đông mua ngựa tốt, chợ Tây mua yên ngựa..
Chợ Nam mua hàm thiếc cùng dây cương, chợ Bắc mua roi dài.
"Đám gian thương đáng c.h.ế.t này lại hét giá trên trời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta phẫn nộ ném cây roi vừa mua cho gia đinh Tô Hồng.
Đại Ngụy thi hành chế độ phủ binh, triều đình sẽ phân cho gia đình phủ binh đất đai và nô bộc để trồng trọt. Phủ binh không cần nộp thuế, cũng không cần đi lao dịch, chỉ cần gánh vác nghĩa vụ quân sự. Đương nhiên, ở một mức độ nào đó, xông pha trận mạc cũng coi như là nộp "thuế máu" rồi...
Trồng trọt có nô bộc, phủ binh chỉ cần ăn ngon uống kỹ, mỗi ngày rèn luyện võ nghệ là được. Mỗi khi triều đình trưng binh, gia đình phủ binh cần tự chuẩn bị binh giáp chiến mã và lương thực trong vòng một tháng, còn phải mang theo gia đinh bộ khúc của mình đi tác chiến, tương tự như các vị kỵ sĩ phương Tây.
Dù là ở phương Đông hay phương Tây, ta đây đích thị là một thành viên của giai cấp thống trị rồi. Phụ thân ta mười lăm tuổi tòng quân, đến nay đã bốn mươi sáu tuổi, dựa vào bản lĩnh "cắt đầu" người, đã kiếm về cho gia đình sáu ngàn mẫu đất và năm mươi hộ nô bộc.
"Mười hai cuốn Quân thư, cuốn nào cũng có tên gia đình. Điều này không phải là không có lý, nếu ta làm Tướng quân mà biết dưới trướng có một lão binh có kỹ thuật "cắt đầu" cứng như vậy, nói gì thì nói cũng phải chiêu mộ hắn vào quân ngũ thôi."
Ta cưỡi ngựa về nhà không khỏi nghĩ thầm.
Về đến nhà, phụ thân nói: "Mộc Lan, giáp trụ và binh khí ta đều nhờ người sửa sang lại một chút, con thử xem."
Bên trong mặc một bộ giáp xích, bên ngoài khoác thêm một lớp giáp bông, ngoài cùng lại mặc thêm một bộ giáp hai tà, ở bên hông thắt giáp váy, tay đeo giáp vòng, chân mang giáp treo, đầu đội mũ sắt che kín cả cổ, khi đóng mặt nạ lại thì toàn thân chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Bộ trang bị này ước chừng nặng hơn năm mươi cân, nhưng ta lại cảm thấy nó nhẹ bẫng.
Ta: "Phụ thân, con thấy con còn có thể mặc thêm một lớp giáp nữa."
Phụ thân không vui nói: "Đánh một trận phải kéo dài mấy canh giờ, bây giờ con thấy nhẹ, nhưng thời gian lâu hơn con sẽ không chịu nổi đâu."
Ta nghĩ cũng phải, không phản bác lại nữa.
Phụ thân lại lấy ra một đống binh khí, nói: "Ta đích thân mài giũa cho con một lượt, con cũng thử xem."
Ta lại cầm lên mạch đao, trường thương, yêu đao, lang nha bổng, rìu, thiết chùy, trường thương, cung mà phụ thân chuẩn bị cho ta múa thử, ừm ~ đều là binh khí thượng hạng.
"Phụ thân, những thứ khác đều rất tốt, chỉ có cây lang nha bổng này hơi nhẹ, cầm trong tay có chút hẫng."
Phụ thân nhìn cây lang nha bổng bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Đây là quà sinh nhật ta tặng con khi con vừa tròn mười tuổi, lúc đó con mới vừa ôm được nó.”
"Nhưng bây giờ... ôi... già rồi... già rồi..."
Tức thì ta và phụ thân đều bị không khí mờ mịt bao trùm. Thương cảm một hồi lâu cùng phụ thân mới có thể an ủi được người.
"Mộc Lan có thể nổi danh đến như vậy, không phải là không có nguyên nhân."
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Trong ký ức của ta, Hoa Mộc Lan ba tuổi tập võ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, mười mấy năm như một, ngày ngày khổ luyện võ nghệ, đao thương kiếm kích rìu búa câu đinh, mười tám loại binh khí loại gì cũng tinh thông, hơn nữa còn thuộc lòng binh thư, đối với việc bày binh bố trận có sự hiểu biết độc đáo của riêng mình.
4.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết từ lúc nào đã đến đêm trước khi xuất chinh. Đêm nay đặc biệt khó ngủ, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu điều, y như đêm trước diễn ra kỳ thi Đại học ở kiếp trước.
Ngủ không được, ta dứt khoát không ngủ nữa, mặc quần áo đi dạo trong sân. Đi đi lại lại, không biết từ lúc nào đã đi đến phòng của Tô Hồng. Tô Hồng là nô bộc của nhà ta, vì tướng mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, nghe lời hiểu chuyện nên được chọn làm gia đinh. Gia đinh có thể theo chủ nhân ra trận, nếu có chiến công thì có thể "cá chép hóa rồng".
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh tượng luyện võ cùng Tô Hồng vào mùa hè năm ngoái. Tô Hồng có ngũ quan tuấn lãng, vì luyện võ quanh năm nên thân hình cường tráng như báo săn.
Hôm ấy trời oi ả, Tô Hồng múc một gáo nước giếng trong vắt uống cạn, khi ngửa cổ, yết hầu của hắn chuyển động thành hình cánh ong. Ánh nước văng tung tóe theo đường hàm, đi qua mạch cổ căng cứng, đọng lại ở chỗ lõm xương quai xanh thành một vầng trăng non run rẩy. Áo vải gai ướt đẫm mồ hôi dính vào lồng n.g.ự.c khẽ nhấp nhô, vệt nước ngoằn ngoèo uốn lượn qua những bóng đổ phân minh, cuối cùng rơi vào thắt lưng đen tuyền – nơi cài vỏ loan đao bên hông đang nhỏ từng giọt sương sớm, còn khiến người ta giật mình hơn cả tiếng nước rơi xuống phiến đá xanh ngoài kia.
Ta khẽ đẩy cửa, bước vào căn phòng của Tô Hồng.
"Tô Hồng bái kiến chủ nhân!"
Thiếu niên nhảy khỏi giường, quỳ phục xuống đất. Tô Hồng xưa nay cảnh giác, hẳn là đã sớm phát hiện ra ta.
Ta khẽ ho một tiếng, nói: "Tô Hồng, sắp xuất chinh, ta đến khảo nghiệm võ nghệ của ngươi một chút."
Nói xong, ta lập tức xông tới. Tô Hồng xưa nay trầm ổn quả quyết, duy chỉ có lúc này là dường như tan vỡ, trên mặt lộ ra vài phần hoảng loạn.