Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 12



Ta đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đại Ngụy chúng ta chú trọng chuyện lễ nghĩa có qua có lại, vương thượng tặng ta ngọc đẹp, vậy ta cũng đáp lại vương thượng lễ vật khác."

Dường như Lâu Lan Vương muốn nói gì đó. Nhưng chưa đợi hắn nói ra, ta đã đi trước một bước mà nói: "Món quà thứ nhất, vì vương thượng trừ bỏ gian thần!"

Vừa dứt lời, mấy tên quý tộc Lâu Lan búi tóc thả bên trái nhao nhao gọi hộ vệ, muốn chạy ra ngoài. Nhưng nhanh hơn bọn chúng là giáp sĩ Đại Ngụy đi theo ta. Mấy người này rất nhanh đã bị c.h.é.m ngã xuống đất, không bao lâu đã không còn tiếng động.

Quý tộc Lâu Lan có mặt đều sợ đến mặt mày trắng bệch.

Mặt ta không đổi sắc, tiếp tục nói: "Vương thượng có thích món quà này không?"

Lâu Lan Vương lộ vẻ vui mừng, nhưng miệng lại nói: "Cớ sao lại như vậy, cớ sao lại như vậy..."

Những kẻ này đều là gian thần nước Lâu Lan đã đầu hàng Thiếp Mộc Nhi, bên ngoài thì quỳ gối bán nước, bên trong thì bóc lột dân chúng, từ lâu đã khiến cả triều lẫn dân Lâu Lan phẫn nộ. Nhưng vì e sợ uy thế của Thiếp Mộc Nhi, mọi người đành phải nhẫn nhịn.

Giờ thấy bọn chúng bị xử trảm, ai nấy đều thương tâm mà bật cười, cười vì trong nỗi đau còn có cả sự giải thoát. Hiện giờ thấy những người này đã phải đền tội, ta sai người khiêng một chiếc rương lớn lên.

"Đây là món quà thứ hai ta tặng cho Vương thượng."

Chiếc rương mở ra, bên trong là tơ lụa cùng một chồng sách dày.

"Bệ hạ có ý định nối lại con đường tơ lụa, giải trừ lệnh cấm vận."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhất thời sáng lên, bao gồm cả Lâu Lan Vương.

Ba năm trước, Thiếp Mộc Nhi cự tuyệt xưng thần tiến cống với Đại Ngụy, làm đòn đáp trả tương đương, Ngụy Viêm hạ lệnh cấm vận mậu dịch, cấm buôn bán tơ lụa và các loại hàng hóa có giá trị khác sang Tây Vực.

Mặc dù luôn có thương nhân mạo hiểm bị c.h.é.m đầu để buôn lậu, nhưng con đường tơ lụa cũng sụp đổ trong nháy mắt.

Ta chỉ vào những cuốn sách đó.

"Trong số sách này, vừa có kinh điển Nho giáo, lại có cả những sách nông nghiệp mới được biên soạn của Đại Ngụy, có thể giúp Lâu Lan quốc tăng sản lượng lương thực lên ba phần!” 

“Ngoài ra, Đại Ngụy còn sẵn sàng cử các tiến sĩ nông học và tiến sĩ kinh học* đến hỗ trợ."

(*) Tiến sĩ Kinh học: Là một chức danh học thuật thời cổ đại Trung Quốc. Kinh học tức là học thuyết, lý luận về các bộ Kinh điển Nho giáo như: Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Dịch, Lễ Ký, Xuân Thu… Tiến sĩ thời xưa không giống Tiến sĩ hiện đại, mà là một chức quan học thuật – người chuyên giảng dạy, nghiên cứu và phổ biến tư tưởng Kinh học trong triều đình hoặc học phủ. Những người này thường được triều đình tuyển chọn để cố vấn chính trị, đào tạo nhân tài và truyền bá đạo lý Nho giáo.

Nói xong, ta lạnh lùng nhìn Lâu Lan vương. Mọi thứ có thể giúp cũng đã mang tới hết rồi, nếu còn không nghe lời thì hoặc là thay một vị vua biết nghe lời hơn cho Lâu Lan quốc, hoặc là chờ bị diệt quốc đi là vừa.

Lâu Lan vương chỉ do dự một chút, sau đó dứt khoát lựa chọn đầu hàng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thiếp Mộc Nhi tham lam tàn bạo, trên dưới Lâu Lan đều mong thiên binh Đại Ngụy đến cứu như trẻ thơ mong cha mẹ về!"

Nói xong, Lâu Lan vương ôm mặt khóc như thể thật sự rất mong Đại Ngụy sớm tới cứu viện.

Hôm sau, Lâu Lan vương xây đàn tế ngoài thành, tế cáo trời đất, chính thức tiếp nhận sắc phong, trở thành "Lâu Lan Vương của Đại Nguỵ".

Sau khi để lại vài tiến sĩ nông học và kinh học, ta tiếp tế thêm chút vật tư rồi tiếp tục lên đường. Nhờ thắng lợi quân sự, kết hợp với sức răn đe từ ba nghìn phủ binh và "chiến lược phát bạc" của Đại Ngụy, các nước Tây Vực đồng loạt thay cờ đổi chủ.

Dù sao, các chư quốc Tây Vực sở dĩ giàu có, chính là dựa vào việc đặt trạm thu phí dọc theo con đường tơ lụa, tương tự như trạm thu phí trên đường cao tốc.

Sau khi Đại Ngụy thực hiện chế tài mậu dịch đối với các nước Tây Vực, từng nước đều kêu khổ thấu trời, nhưng lại bị ép khuất phục dưới lưỡi đao đồ tể. Đao đồ tể có thể khiến bách tính sợ hãi, nhưng không thể khiến bách tính thuần phục theo ngươi.

Khi lựa chọn tốt hơn xuất hiện, lựa chọn của bọn họ không cần nói cũng có thể biết được.

Đến tháng mười một, tất cả các quốc gia Tây Vực đều tiếp nhận sách phong của Đại Ngụy. Không phải là Thiếp Mộc Nhi chưa từng nghĩ đến việc can thiệp, nhưng Đại Ngụy lại xuất binh. Dựa vào năm ngàn vạn bách tính Trung Nguyên, tốc độ hồi m.á.u của Đại Ngụy nhanh đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm.

Lần này, Thiếp Mộc Nhi không còn pháo hôi để dùng, chỉ có thể tự mình xông lên. Liên tiếp đánh mấy trận thua, mười hai bộ lạc nòng cốt của Thiếp Mộc Nhi cũng bắt đầu lần lượt đầu hàng.

Điều khiến ta kinh ngạc nhất chính là Nguyệt Ly Đóa, nàng dẫn dắt bộ lạc tham chiến lập nhiều chiến công, Ngụy Viêm dứt khoát phân bổ toàn bộ bộ lạc của Tả Hiền Vương cho nàng, Tả Hiền Vương thì bị triệu vào triều làm vương gia nhàn tản.

Xem ra không phải binh lính của Tả Hiền Vương không đánh được mà chỉ do Tả Hiền Vương này không được thôi.

Ta tổ chức các nước Tây Vực thành lập sứ đoàn tập thể vào kinh triều cống, nhìn thấy thành quả công việc xuất sắc của ta, Ngụy Viêm lại tăng thêm hai ngàn hộ tiền lương cho ta, đồng thời phái thêm năm ngàn hộ Hầu tước, khoảng cách giữa một vạn hộ hầu lại được nới thêm một khoảng.

Ngoài điều này ra...

"Rượu nho rất ngon, ngọc hoà điền rất đẹp, thịt dê rất thơm, mỹ nam tử rất tốt..."

Hiện tại vị trí sinh thái của ta ở Tây Vực chính là Thái Thượng Hoàng, làm mưa làm gió đủ loại.

Tuy rằng tác phong này khiến rất nhiều quan văn buộc tội ta, nhưng cũng chính vì vậy, vị trí dưới m.ô.n.g ta mới ngồi càng thêm vững chắc.

Dù sao ngươi cũng là một võ tướng, có thể thiện chiến, đồng thời lại không có thói hư tật xấu, triều đình trên dưới nhất trí khen ngợi, phàm là một Hoàng đế bình thường đều sẽ muốn mở cái đầu óc nhỏ của ngươi ra xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì.

Trong mắt Ngụy Viêm, tham tài háo sắc không phải là vấn đề, không có năng lực và bất trung mới là vấn đề.

"Đô hộ đại nhân, Quy Từ quốc vương lại phái người đưa đến mấy nhạc sư."

"Khụ khụ, chuyện này đừng làm rùm beng, cứ lặng lẽ nhận lấy là được rồi, hiểu chưa?"

Dạy dỗ đám thân binh xong, ta xắc quần lên.

Đến lúc đi kiểm nghiệm hàng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com