Thành viên đoàn sứ thần gồm ba ngàn con em phủ binh, lên ngựa có thể làm kỵ binh, xuống ngựa có thể làm bộ binh, ai nấy đều mang đủ giáp trụ và binh khí. Ngoài ra còn có một số văn chức nhân viên.
Lần này nói là đi sứ, thực tế lại giống như một cuộc du hành vũ trang.
Triều đình và các nước Tây Vực vẫn luôn có buôn bán qua lại, cũng có hiểu biết nhất định về các nước này. Kể từ khi Thiếp Mộc Nhi dùng vũ lực ép buộc các nước Tây Vực xưng thần tiến cống, hắn đã tiến hành vơ vét, bóc lột đến tận xương tủy.
Có những nước vì kháng cự Thiếp Mộc Nhi, thuế đã thu đến tận hai mươi năm sau, bách tính đều bị vắt kiệt đến mức nghèo kiết xác. Vừa nhìn là biết kiểu tận diệt, không thể duy trì lâu dài.
Không có cách nào khác, lối sống du mục đã quyết định Thiếp Mộc Nhi sẽ rất thiếu tiền.
Siêu lợi nhuận từ Con đường tơ lụa chiếm gần một nửa thu nhập tài chính của Thiếp Mộc Nhi. Mấy năm nay hắn luôn phải đánh trận, thu nhập từ sưu thuế cứ liên tục tăng, điều này dẫn đến các quốc gia ở Tây Vực thật sự có cảm giác dân chúng sống không nổi nữa…
Vậy nên, cấp cao của Lý Phiên Viện đã phán đoán rằng chính quyền bù nhìn của Thiếp Mộc Nhi vốn đang áp bức tầng lớp thấp nhất trong dân chúng, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn rất gay gắt với người dân. Lý do họ vẫn phải chịu đựng áp bức chính là vì kẻ phản diện quá mạnh, họ không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Mà điều ta phải làm chính là mang lại hy vọng chiến thắng cho họ. Sau đó miễn giảm thuế, đánh tan bọn cướp ngựa, duy trì trật tự trên Con đường tơ lụa…
Dù sao thì lối sống của dân chúng Đại Ngụy là canh tác định cư, tài sản tạo ra còn nhiều hơn cả so với du mục, so với Thiếp Mộc Nhi, chúng ta có khả năng nhượng bộ về lợi ích hơn nhiều.
Điểm dừng chân đầu tiên chính là Lâu Lan quốc.
"Gặp thượng quốc thiên sứ, sao còn không quỳ!"
Ta đứng trước vương cung Lâu Lan, giận dữ hét lên với tất cả các vương công đại thần, bao gồm cả Lâu Lan vương.
Thị vệ trong cung đình Lâu Lan nhao nhao rút đao, trừng to mắt mà nhìn. Mặt ta không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, không những không lùi lại mà còn tiến lên hai bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm trăm giáp sĩ toàn thân võ trang đi theo phía sau ta cũng rút vũ khí, bước lên hai bước theo nhịp điệu chỉnh tề. Thời đại này ngoại giao chính là như vậy, mọi thứ đều xuất phát từ góc độ thực lực, trần trụi là luật rừng, không giống đời sau, dù sao cũng có vài phần ôn tình thắm thiết.
Lâu Lan vương nhìn sứ thần Đại Ngụy cao lớn như núi, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt. Lâu Lan quốc tổng cộng chỉ có hơn hai vạn người, toàn quốc gom lại cũng không đủ đánh. Cân nhắc đến sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, Lâu Lan vương quả quyết chọn quỳ.
"Tiểu vương khấu kiến thiên sứ Đại Ngụy!"
Lâu Lan vương vừa quỳ, những người khác cũng không còn tinh thần, nhao nhao quỳ xuống theo. Ta cúi người đỡ Lâu Lan vương dậy, đầu ngón tay vô tình chạm vào giọt mồ hôi lạnh buốt sau gáy hắn.
"Đại vương hà tất phải như vậy, mau đứng lên!"
Lâu Lan vương thầm mắng trong lòng một câu: "Giả tạo! Không quỳ ngươi không vui, quỳ rồi ngươi lại còn bày trò này!"
Nhưng trên mặt Lâu Lan vương lại không hề lộ ra chút bất mãn nào.
"Tiểu Vương mắt mờ tai điếc, phản ứng chậm chạp, mới rồi đã chậm trễ với thiên sứ thượng quốc, còn mong thiên sứ bao dung."
Nói xong, Lâu Lan Vương ra hiệu cho thị nữ. Rất nhanh, nàng đã bưng một cái hộp gỗ lớn đi tới.
"Nghe nói người Đại Ngụy thích ngọc đẹp, đây là ngọc Hòa Điền mà tiểu vương trân quý nhiều năm, chút lòng thành này không đáng kể."
Ta liếc mắt nhìn, quả thật là một khối ngọc đẹp, vẫy tay bảo tùy tùng nhận lấy. Thấy ta thu lễ vật, cuối cùng Lâu Lan Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà là muốn tiền, chứ không phải là đến muốn mạng.
Sau khi hàn huyên, Lâu Lan Vương sai người bày tiệc chiêu đãi chúng ta. Ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ, nhất thời không khí hài hòa vô cùng.
Ta lạnh mắt quan sát những người tham gia yến hội. Ngoại trừ mấy người đi cùng ta, tầng lớp quý tộc thượng tầng của Lâu Lan Vương chia thành hai phái rõ rệt. Một phái như Lâu Lan Vương mặc áo bào rộng thùng thình, điển hình của phong cách Tây Vực, phái còn lại thì đội mũ nỉ, búi tóc thả bên trái.
Hai phái này gần như không chúc rượu lẫn nhau, Lâu Lan Vương nhìn về phía đám người kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn chán ghét.