Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 13



25.

Đông qua xuân đến, thoắt cái đã một năm trôi qua.

Sau khi mất đi Tây Vực, tình hình tài chính của Thiếp Mộc Nhi ngày càng tồi tệ. Vì không có đủ tiền để mua chuộc thuộc hạ, kẻ phản bội Thiếp Mộc Nhi ngày càng nhiều. Chỉ tính riêng những bộ lạc mang quân đến quy phục dưới trướng ta, vừa vào đầu xuân đã có đến năm sáu đợt.

Ta đoán Thiếp Mộc Nhi sắp đến bước đường cùng rồi. Đã vậy, ta định âm thầm cho Thiếp Mộc Nhi một đòn chí mạng.

"Bản Đô hộ dự định dẫn theo binh lính tinh nhuệ tập kích Thiếp Mộc Nhi!"

Lời vừa dứt, các tướng lĩnh Đại Ngụy theo ta đến Tây Vực đều hừng hực khí thế, ánh mắt sáng rực.

Xa nhà gần hai năm, đến một trận chiến ra trò còn chưa có, bọn họ đã sớm ngứa ngáy tay chân rồi. Gửi một bản tấu chương cho Ngụy Viêm xong, ta bắt đầu hành động.

Tướng ở xa có thể không tuân theo quân lệnh, ta là một vị lãnh đạo biên cương kiêm cả quân sự lẫn chính trị, đương nhiên có quyền tự chủ nhất định. Ta chọn ra hai ngàn phủ binh, ba ngàn tráng sĩ viễn chinh, đồng thời cưỡng chế các nước Tây Vực điều động tinh binh trong nước tham chiến.

Dù sao Đại Ngụy mới chỉ gây dựng ở Tây Vực trong thời gian ngắn, sau khi ta dẫn quân đi, ai biết đám "gió chiều nào theo chiều ấy" này sẽ làm ra chuyện gì, đã vậy chi bằng mang hết tinh binh của chúng theo bên mình, như vậy chúng muốn tạo phản cũng không có năng lực.

Một tháng sau, tập hợp được hơn năm vạn quân. Ngoài năm ngàn người do ta tự mang, bốn vạn năm ngàn người còn lại đến từ hơn mười quốc gia Tây Vực.

Mặc dù trong mắt ta, đám người này chiến lực đáng lo ngại, nhưng trong cơ chế phân chia của Tây Vực, đám người này đã được coi là rất có khả năng chiến đấu rồi.

Huấn luyện nửa tháng, ta dẫn "Liên quân" xuất phát.

26.

Thủ lĩnh thảo nguyên giống như là thủ lĩnh liên minh bộ lạc hơn, các bộ lạc dưới quyền có quyền tự chủ rất cao, mức độ nghe lời hoàn toàn phụ thuộc vào uy vọng và thực lực của Đại Hãn.

Thiếp Mộc Nhi liên tiếp bại trận, uy vọng và thực lực giảm sút nghiêm trọng, những bộ lạc chịu nghe theo lệnh của hắn cũng giảm đi nhanh chóng.

Năm trước, khi hắn công phá thành Sóc Phương không thành, tiến hành chiến lược di chuyển, còn có hơn mười vạn người, năm ngoái lại đại bại mấy trận, binh lực trong tay đã giảm xuống còn hơn ba vạn người.

Hiện tại tuyết chưa tan, không phải là mùa thích hợp để xuất binh, Thiếp Mộc Nhi cũng không phòng bị nhiều. Hơn nữa, lối sống du mục trên thảo nguyên khiến các bộ lạc khó mà tập trung sinh sống, bọn họ phải phân tán ra tìm kiếm đồng cỏ để chăn nuôi gia súc.

Giống như Hồi Hột Hãn Quốc từng một thời hưng thịnh, chính là trong tình huống không kịp huy động lực lượng kịp thời mà đã bị Hiệt Kiết Tư yếu thế hơn tập trung binh mã đánh tan hãn trướng.

Đợi đến khi các bộ lạc Hồi Hãn phân tán ở những nơi khác đi chăn cừu phản ứng lại, lúc này đã đều trợn mắt ngây người, "Trời ạ, Đại Hãn mất rồi!"

Thiếp Mộc Nhi nắm trong tay những bộ lạc có thể điều động ra ba vạn chiến binh, nhưng ba vạn người này không phải đều ở bên cạnh hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nói cách khác, bên cạnh Thiếp Mộc Nhi nhiều nhất chỉ có hơn tám ngàn người."

Ta vừa uống rượu nho vừa hỏi.

"Tiểu nhân có thể thề với Trời, câu nào cũng là sự thật!"

Một tên thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ đầu hàng quỳ rạp xuống đất, cất tiếng:

Thấy ta không có phản ứng gì thêm, người này tiếp tục nói:

"Tiểu nhân đắc tội với Khả đôn mới nạp của Thiếp Mộc Nhi, bộ lạc của tiểu nhân bị đuổi đến một thảo nguyên hoang vu, cỏ cây không tốt tươi, trâu dê gầy rộc đi trông thấy, hơn một nửa trâu dê vì không đủ mỡ mà không qua khỏi mùa đông.”

"Nếu không có tướng quân tiếp tế, bộ lạc của tiểu nhân không biết sẽ c.h.ế.t đói bao nhiêu người, lòng biết ơn của tiểu nhân đối với tướng quân như..."

Ta phất tay, ra hiệu cho hắn dừng lại.

Chuyện chiến tranh chưa bao giờ có chuyện chắc như đinh đóng cột, cho dù ngươi sắp thắng rồi, chưa chắc đối diện không nhảy ra một tên đại hán mặt đỏ như Quan Công, vung đao c.h.é.m ngươi nát bấy giữa vạn quân.

"Cứ tính như vậy, thắng lợi ít nhất cũng chiếm được bảy phần, như vậy là đủ rồi."

Mấy ngày kế tiếp đều là hành quân cấp tốc, không cho Thiếp Mộc Nhi thời gian tập hợp quân đội. Trên đường gặp những bộ lạc chăn thả gia súc, hoặc ngoan ngoãn xuất binh cùng ta đi thảo phạt Thiếp Mộc Nhi, hoặc bị ta đánh bại rồi làm chiến công.

Không là bạn thì là thù, không ở trên bàn ăn thì nhất định sẽ xuất hiện trên thực đơn.

Hành quân cấp tốc bảy ngày sau, khi tia nắng ban mai đầu tiên xé tan bầu trời, ở chân trời xa xăm, ta lại nhìn thấy lá cờ kim lang khổng lồ của Thiếp Mộc Nhi.

"Toàn quân khoác giáp, phủ binh đi trước, người trẻ, tân binh hoặc lực lượng hỗ trợ được điều từ xa tới đi ở phía sau.”

Theo quân lệnh được ban ra, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng di chuyển.

Bởi vì áo giáp nặng nề, mặc vào cực kỳ hao tổn thể lực, bình thường hành quân thường không mặc giáp trụ, chỉ đến lúc lâm trận mới mặc. Chưa đến một nén nhang, toàn quân đã mặc giáp xong. Bên liên quân vẫn còn ồn ào không ngớt, đoán chừng có người còn chưa nghe thấy quân lệnh.

Nói chung, bởi vì bất đồng ngôn ngữ, huấn luyện kém, trang bị kém cùng nhiều nguyên nhân khác, liên quân không những không vì số lượng người đông mà làm cho chiến đấu lực tăng lên, ngược lại càng nhiều người càng khó chỉ huy, lực chiến đấu càng yếu.

Nhưng cũng không sao, dù sao đánh trận cũng không cần dùng đến bọn họ, bọn họ ở phía sau làm cổ động viên là được rồi.

"Toàn quân nghe lệnh, theo ta xông lên!"

Kẹp thương dưới nách, ta bày ra tư thế xung phong.

Mặt đất bắt đầu rúng động, xung phong bắt đầu!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com