Chiếm Hữu Tình Nhân

Chương 117



Choang!

Cổ tay buông lỏng, chén trà không cẩn thận rơi xuống đất, nước trà đổ hết lên miện phục, thấm ướt một mảng lớn.

Ngu Ninh cảm thấy Thẩm Thác cố ý, nhưng ai bảo hắn là thiên tử?

Cho dù có phải hắn sơ ý không cầm chắc hay không, cũng chỉ có thể là lỗi của nàng.

“Thiếp thân lỡ tay, xin Bệ hạ thứ tội.” Ngu Ninh vội vàng lấy khăn lau vạt áo cho Thẩm Thác.

“Thần Duyệt con cũng thật là, sao có thể bất cẩn như vậy?

Nếu không phải Bệ hạ rộng lượng không so đo với con, lúc này đã phải phạt con thật nặng rồi.”

Tạ Thái hậu cũng sợ Thẩm Thác mượn cớ gây khó dễ, cho nên mắng Ngu Ninh vài câu trước, sau đó đuổi nàng ra ngoài.

"Mẫu hậu nghỉ ngơi, nhi thần xin cáo lui trước."

Thẩm Thác phải về cung thay y phục, không nói hai câu liền đi.

Vừa ra khỏi cửa cung Tường An Cung, nhìn thấy Ngu Ninh chưa đi xa, hắn chỉ chỉ về phía trước, Lương Đức lập tức hiểu ý, bảo mọi người đi nhanh đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thánh giá đi ngang qua bên cạnh, Ngu Ninh khom người hành lễ, đứng dậy liền nghe thấy người nào đó nói: “Trẫm đột nhiên muốn ăn canh thuốc, Tạ Tư Thiện lát nữa đưa một phần canh thuốc đến Tử Thần Điện đi.”

Ngu Ninh ngoài miệng nói vâng, nhưng không hề kiêng dè mà trợn mắt nhìn Thẩm Thác tỏ vẻ cạn lời.

Thẩm Thác nhìn thấy, nhưng vẫn mỉm cười nhìn nàng.

Hắn đã thấy đủ loại hành vi và lời nói phạm thượng bất kính của Ngu Ninh, đã quen rồi, không còn ngạc nhiên nữa.

Một canh giờ sau, Ngu Ninh xách hộp đồ ăn bước vào cửa lớn Tử Thần Điện.

Trong tẩm điện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy phát ra âm thanh rất nhỏ, gió thổi qua rèm lay động, duy chỉ không thấy bóng người.

Ngu Ninh đi một vòng trong điện, sau đó ra ngoài hỏi Lương Đức, mới biết Thẩm Thác đang tắm ở Ôn Trì phía sau điện.

Nghe nói tắm rửa, Ngu Ninh nổi hứng, bỏ hộp đồ ăn xuống đi về phía sau điện.

Hơi nước bốc lên từ Ôn Trì, nhuộm cả hậu điện thành một vùng mờ ảo m.ô.n.g lung.

Nửa thân trên cường tráng săn chắc của nam nhân lọt vào tầm mắt, Ngu Ninh đứng bên cạnh bình phong, ánh mắt hứng thú rơi trên người hắn.

Ban đêm thân mật, nến trong phòng hầu như đều tắt, hai người không nhìn rõ cơ thể của đối phương, hoàn toàn dựa vào xúc giác.

Mà bây giờ, đôi mắt nghèo nàn của nàng đã được đền bù.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com