Chiếm Hữu Tình Nhân
Thần Duyệt, cô mẫu biết, con tâm tư thuần thiện, không muốn nhìn thấy chuyện bất công xảy ra trước mắt.
Nhưng sau này gặp phải chuyện như vậy, con vẫn phải cẩn thận hơn, cố gắng bảo toàn bản thân, đừng tham gia vào.
Cô mẫu không biết còn có thể bảo vệ con được bao lâu.
Tuy rằng bây giờ có thể, nhưng sau này ai biết được?
Dù sao trong cung này, còn có một người có thể định đoạt sống c.h.ế.t của con...
Tạ Thái hậu dặn dò một phen, Ngu Ninh liên tục gật đầu, đều đồng ý.
Ngu Ninh nghe ra, cô mẫu trong lời nói đều đang mắng Thẩm Thác.
Cô mẫu cảm thấy Thẩm Thác nhằm vào Tạ gia, cũng sẽ nhằm vào nàng, do đó bảo nàng làm việc cẩn thận hơn, đừng để người khác nắm thóp.
Nhưng a tỷ từng nói, sự sa sút của thế gia vọng tộc không chỉ có mỗi Tạ gia.
Hơn nữa, Thẩm Thác cũng không nhằm vào nàng...
Cô mẫu cả đời vinh quang, giờ đây vì sự phát triển của Tạ gia cũng phải cẩn thận dè dặt.
Lần trước không thành công đưa Doanh Xuân vào hậu cung, cô mẫu hẳn là rất thất vọng.
Trong lúc đang nói chuyện, Lý Thượng Cung đi vòng qua bình phong vào, khom người nói: “Nương nương, Tam nương tử, Bệ hạ đến rồi.”
“Tháng này đã đến thỉnh an rồi, sao lại đến nữa?” Tạ Thái hậu xoa xoa mi tâm, bảo Lý Thượng Cung mời người vào.
Khi Thẩm Thác đi vào, Ngu Ninh đang ngồi bên bàn trà pha trà.
Nàng cung kính hành lễ, sau đó chuyên tâm vào việc trong tay, không ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái.
Mẫu từ tử hiếu giả tạo Tạ Thái hậu đã diễn hai mươi năm, bà nói chuyện với Thẩm Thác rất thuận buồm xuôi gió.
Lúc đầu hai người nói chuyện chi tiêu trong cung, nói một hồi, Tạ Thái hậu nhắc đến chuyện công chúa hòa thân do Lý Triều đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hậu cung của Bệ hạ trống trải, cũng đến lúc nạp thêm mấy vị cung phi vào hầu hạ bên cạnh.
Tiền triều có rất nhiều đại thần thúc giục chuyện này, mấy lần nhắc với ai gia.
Vì con cháu, Bệ hạ cũng phải để tâm chút, dù sao hoàng tự cũng là gốc rễ truyền thừa.”
Thẩm Thác không hề d.a.o động, vẫn là lời lẽ cũ rích, hắn còn trẻ, không vội.
Tạ Thái hậu mặc kệ hắn có vội hay không, dù sao chọc tức Thẩm Thác là được.
Thẩm Thác đã không nể mặt bà như vậy, bà cũng không quan tâm Thẩm Thác có nguyện ý hay không, tự mình nói tiếp.
“Đại tuyển không vội, nhưng công chúa do Lý Triều đưa tới không thể chậm trễ.
Bệ hạ ít nhất cũng phải phong phi vị, cho dù là cho vị trí Quý phi cũng được.
Thể diện của nước bạn không thể không cho.”
Thẩm Thác không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Ngu Ninh, thấy nàng im lặng, không có chút phản ứng nào.
Hắn khẽ ho hai tiếng, nói: “Hơi khô cổ.”
Tạ Thái hậu: “Thần Duyệt, dâng trà cho Bệ hạ.”
Ngu Ninh: “Vâng.”
Nàng bưng chén trà dâng lên trước mặt Thẩm Thác, tư thái cung kính, sắc mặt như thường.
“Làm phiền Tạ Tư Thiện rồi.”
Ngu Ninh ánh mắt lóe lên, bất đắc dĩ đáp: “Không dám, mời Bệ hạ dùng trà.”
Hắn muốn làm gì, cứ phải khách sáo trước mặt Thái hậu nương nương như vậy, tạo cơ hội nói chuyện sao?
Có chuyện gì lúc khác nói không được, ngụm trà này cứ phải bây giờ uống?
Thẩm Thác nhận lấy, ngón tay thon dài có vết chai mỏng tiếp xúc ngắn ngủi với mu bàn tay mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com