Chiếm Hữu Tình Nhân

Chương 118



“Nàng còn muốn nhìn bao lâu nữa.”

Thẩm Thác dựa vào thành bể nhắm mắt dưỡng thần.

Ngu Ninh tưởng hắn không biết mình vào, không ngờ lại nắm rõ mồn một.

Thẩm Thác dựa vào thành trì nhắm mắt dưỡng thần, Ngu Ninh tưởng hắn không biết mình đi vào, không ngờ lại nắm rõ như lòng bàn tay.

"Bệ hạ không cho nhìn sao?" Ngu Ninh hỏi ngược lại hắn, từ từ đi đến bên cạnh trì ngồi xổm xuống nhìn hắn từ trên cao.

Trước đây đều là Thẩm Thác ở trên, hôm nay Ngu Ninh từ trên cao nhìn xuống hắn, có một cảm giác khác lạ.

"Nhìn đi, muốn nhìn bao lâu cũng được. Nhưng mà, trẫm không thể cho nàng nhìn không công."

Thẩm Thác đột ngột đứng dậy khỏi mặt nước, nắm lấy tay Ngu Ninh, kéo nàng về phía mình.

Vạt váy bay lên, một nửa không cẩn thận rơi xuống nước, nước trong trì thấm ướt vạt váy, vết nước từ từ lan lên trên.

"Nghe nói Lý Triều đưa công chúa hòa thân tới, nàng lại rất bình tĩnh, Ngu Ninh, điều này không giống tính cách của nàng."

"Tính cách của ta? Bệ hạ cảm thấy ta nên thế nào, có phải ta nên giận dỗi làm mình làm mẩy với Bệ hạ, ầm ĩ không cho công chúa hòa thân vào hậu cung, như vậy mới giống tính cách của ta?"

Thẩm Thác không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Đúng vậy, tính tình của Ngu Ninh không tốt lắm, qua chuyện của Lý Vân Thanh và Thẩm Tri Nhu, có thể thấy Ngu Ninh rất coi trọng sự trong sạch của hắn, không cho phép bên cạnh hắn có nữ nhân khác, cho dù hắn là hoàng đế, Ngu Ninh cũng không thể bỏ qua chuyện này.

Nhưng bây giờ, công chúa hòa thân của Lý Triều sắp đến kinh đô, gả vào hoàng cung, sao nàng lại không có phản ứng gì, như thể không liên quan đến mình.

"Ta cũng không phải là người không hiểu chuyện, chuyện trên triều ta không thể can thiệp, cưới hay không cưới không phải là chuyện của ta, là quyết định của Bệ hạ, Bệ hạ muốn cưới công chúa hòa thân, ta không thể làm gì, nhưng Bệ hạ phải biết, ta sẽ không vui, ta sẽ buồn nôn... Đợi khi bên cạnh Bệ hạ có người khác, ta sẽ xuất cung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nếu bên cạnh trẫm chỉ có mình nàng, mãi mãi không có người khác thì sao?"

Ngu Ninh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thác, suy nghĩ một lúc, xảo trá đáp: "Bệ hạ không phải đã nói, chúng ta mãi mãi là phu thê sao."

"Đúng vậy."

"Phu thê mà ta cho rằng, phải một lòng một dạ, vì tình giữ thân, nếu không chính là tiền phu rồi."

Thẩm Thác từ từ cởi bỏ chiếc váy dài đã ướt đẫm, từng lớp từng lớp lột ra ném xuống đất, "Ngu Ninh, nàng đang uy h.i.ế.p ta sao? Nàng lấy đâu ra tự tin uy h.i.ế.p ta, thật dám nói."

Hay nói cách khác, là dùng từ phu thê để mê hoặc hắn, Ngu Ninh đã nắm chắc hắn, biết dục vọng của hắn, biết hắn thích nàng.

"Vậy thì tùy ý Bệ hạ, dù sao ta cũng không ép được chàng."

Cái gọi là dẫn dụ, mỹ nhân kế, chẳng qua là người nguyện ý mắc câu mà thôi.

Mười ngày sau, sứ thần Lý Triều vào kinh, công chúa Lý Triều hai ngày đầu ở trong dịch quán, sau đó được Thái hậu nương nương mời vào hoàng cung, ở tại Vân Cảnh Điện bên cạnh Tường An Cung.

Công chúa Lý Triều vừa vào cung, các cung nhân đều bắt đầu bận rộn, bầu không khí của Nội Thị Tỉnh có chút thay đổi vi diệu.

Trời vừa chập tối, vẫn chưa tối hẳn, Ngu Ninh đưa dược thiện xong lập tức quay về, kết quả phòng bếp vẫn sáng đèn, Đỗ Nhược mấy người đang bận rộn.

"Vừa mới đưa dược thiện cho Trương Thượng Cung xong, sao các ngươi lại bận rộn nữa rồi, là Tử Thần Điện phân phó sao?"

Giờ này rồi, ngoài Thẩm Thác ra chắc không ai sai khiến Dược Thiện Cục bận rộn nữa, tối nay e là lại không được nghỉ ngơi, lát nữa còn phải đưa dược thiện đến Tử Thần Điện.

Đỗ Nhược lắc đầu.

Ngu Ninh cười lắc đầu, cầm mấy lọ lên mở ngửi thử; cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở chiếc lọ nhỏ màu xanh.

"Mê hương?" Ở đây vậy mà lại có cả mê hương? Hứa Như Yên còn điều chế thứ này, nếu để người xấu nhìn thấy, chẳng phải sẽ rước họa vào thân sao. Ngu Ninh thầm nghĩ Hứa Như Yên thật sơ ý, lại cứ thế ngang nhiên bày mê hương ngay trên giá. Nàng có chút hiếu kỳ, bèn cầm xuống, đưa tới mũi khẽ ngửi. "Mùi hương này..." Ngu Ninh cau mày, không thể tin nổi mà ngửi lại lần nữa. Không sai, chính là mùi này! Loại hương này vậy mà lại là mê hương sao? Có lẽ, là dán nhầm nhãn rồi chăng? Ngu Ninh xoay người, định gọi Hứa Như Yên dậy hỏi, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Nàng lấy mấy viên hương hoàn trong lọ ra cất kỹ rồi rời khỏi phòng Hứa Như Yên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com