Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 11: Chia Tay Không Hối Tiếc



“Khuyến nghị làm sinh thiết để xác định thêm.”

Nụ cười của Dư Lộc lập tức đông cứng.

“Cô… cô nói cái gì? Cô đang hù dọa tôi sao?”

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh như vậy.”

Tôi đứng dậy, dọn dẹp dụng cụ, khử trùng, rồi bỏ rác, tất cả đều rất bình thản.

Thậm chí, tôi còn không quên cầm giỏ trái cây trên bàn đưa cho cô ta.

“Đây là giỏ trái cây do người làm cô bị thương gửi tới, nhớ mang theo về.”

“Nói đi nói lại, dù cô ấy đã gây ra cho cô một chút tổn thương, nhưng cô thật ra nên cảm ơn cô ấy. Chính cô ấy đã giúp cô phát hiện bệnh này, đúng không?”

Ánh mắt Dư Lộc ngây dại, hai tay buông thõng.

Giỏ trái cây rơi xuống, trái cây vương vãi khắp nơi.

Ngày Lục Diêu đến bệnh viện tìm tôi là một ngày trời quang đãng hiếm hoi.

Giờ nghỉ trưa, bệnh viện hiếm khi yên tĩnh đến vậy.

Lăng Tiêu thấy chỉ có mình tôi trong phòng, bèn than thở rằng anh cảm thấy tức ngực, tim đập nhanh, nài nỉ tôi kiểm tra cho anh.

Không chờ tôi đồng ý, anh tự tiện đóng cửa, cởi áo blouse trắng, rồi nằm xuống giường.

Từng chiếc, từng chiếc cúc áo sơ mi được anh từ tốn tháo ra.

Ngày thường, anh mặc đồ trông gầy, nhưng khi cúc áo được tháo, dưới lớp áo đó là cơ n.g.ự.c rắn chắc đáng ngưỡng mộ.

Thấy tôi ngồi yên, anh thúc giục: “Sao thế, bác sĩ Sơ, bắt đầu đi chứ.”

Tôi nghiêm túc nói: “Kiểm tra n.g.ự.c thôi mà, không cần tháo cúc đến tận bụng đâu.”

Lăng Tiêu đáp một tiếng “Ồ”, rồi chậm rãi cài lại vài chiếc cúc phía dưới, che đi cơ bụng sáu múi tuyệt đẹp.

Tôi khử trùng dụng cụ, thoa gel bôi trơn, bắt đầu kiểm tra.

Khi đầu máy chạm vào cơ n.g.ự.c của anh, cơ thể anh khẽ run lên, hơi thở cũng không đều nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bác sĩ Lăng, đừng căng thẳng, thả lỏng nào.” Tôi mỉm cười với anh.

Tay tôi cầm thiết bị, chầm chậm lướt trên n.g.ự.c anh.

Xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Hàng mi của Lăng Tiêu khẽ rung, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

Ây da! Vừa non tay vừa thích giả vờ.

Ngay lúc đó, bác sĩ Vương từ phòng bên đột ngột xông vào.

“Bác sĩ Sơ có đây không?”

Vừa bước vào, ánh mắt anh ta liền thấy người đồng nghiệp nổi tiếng lạnh lùng cấm dục, giờ lại đang nằm trên giường, áo sơ mi mở tung.

Bác sĩ Vương nhắm mắt lại đầy đau khổ.

Lăng Tiêu ngồi dậy, cài lại cúc áo, gương mặt nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tôi cố nén cười, hỏi:

“Có chuyện gì vậy, bác sĩ Vương?”

Vẫn nhắm mắt, anh ta nói: “Dưới lầu có một chiếc Bentley biển xanh, trên xe chất đầy hoa, hình như là nhắm đến bác sĩ Sơ.”

Tôi hơi sững lại, tiến đến mở cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên là Lục Diêu.

Dạo gần đây, anh ta điên cuồng tìm tôi khắp nơi.

Thậm chí đã đăng ký khám tại bệnh viện của tôi.

Sau khi nghe anh ta khóc lóc ăn năn, tôi chỉ bình tĩnh khuyên anh ta nên sang khoa thần kinh kiểm tra não.

Rõ ràng, anh ta vẫn chưa từ bỏ.

Hiện tại, anh ta đứng dưới lầu, phía sau là một biển hoa rực rỡ sắc màu.

Khi Lục Diêu nhìn thấy tôi qua khung cửa sổ, anh ta bắt đầu giãi bày, nước mắt tuôn rơi:

“Hôm đó uống quá chén, tỉnh dậy thì đã gây ra sai lầm lớn. Anh hối hận không lúc nào nguôi. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, anh nhận ra đó chỉ là sự cố chấp từ lâu vì không có được cô ấy. Nhưng khi có được rồi, anh mới phát hiện… người anh yêu nhất, từ lâu đã là em. Sơ Đường, em có thể tha thứ cho anh không? Có thể cho anh cơ hội theo đuổi em một lần nữa, giống như trước đây không?”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com