Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 10: Chia Tay Không Hối Tiếc



“Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào!”

Linh Nguyệt đã muốn đánh người từ lâu, chỉ ngặt nỗi đang sống trong xã hội văn minh, không tiện ra tay giữa ban ngày.

Cô từ từ xắn tay áo, khí thế ngút trời hét lên:

“Bắt trộm!”

Rồi xông lên, đ.ấ.m đá loạn xạ.

Dì Vương nghe tiếng hét, còn ngái ngủ chạy ra, cầm theo cây chổi gia nhập cuộc ẩu đả.

Tiếng khóc của Dư Lộc ngày càng thảm thiết, dì Vương tỉnh táo lại một chút, hỏi:

“Đánh thế này có nặng quá không?”

Linh Nguyệt nói:

“Không nặng thì trộm có nhớ đời không? Mà dì nấu ăn không giỏi, đánh người cũng chẳng ra gì cả!”

Dì Vương nghe vậy, nhớ đến nguy cơ thất nghiệp của mình, liền xắn tay áo, ra đòn mạnh mẽ hơn.

Khi bảo vệ đến, họ phải rất vất vả mới kéo được dì Vương ra.

Dư Lộc bị đánh đến bầm tím cả người, mặt sưng như đầu heo, khóc không thành tiếng.

Trong lúc làm việc, tôi tình cờ tiếp nhận ca của Dư Lộc, vừa xử lý xong vết thương ngoài da.

Tâm trạng của cô ta vừa mới ổn định.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay tôi, chính là chiếc đã xuất hiện trong ảnh mà Lăng Tiêu đăng trên WeChat, ánh mắt cô ta lập tức thay đổi.

Cảm xúc mất kiểm soát ngay tức khắc.

“Hóa ra là cô! Hóa ra là cô!”

“Cô tiếp cận anh ấy để trả thù tôi đúng không?”

Tôi giữ tay cô ta lại: “Làm kiểm tra thì đừng cử động, máy móc rất đắt, cô không đền nổi đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không may, tay tôi chạm đúng vào vết thương của cô ta, khiến cô đau đến mức khóc lóc thảm thiết.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ngoan ngoãn hơn nhiều.

Tuy nhiên, không lâu sau, cô ta lại lấy lại lý trí và bắt đầu khiêu khích.

Cô ta nhìn tôi, cười lạnh:

“Tối đó, câu trả lời của Lục Diêu nhất định khiến cô đau khổ lắm đúng không?”

“Cô nên hiểu rõ, cô và tôi vốn dĩ không giống nhau. Tôi là người anh ấy theo đuổi suốt năm năm nhưng không thể có được, còn cô chỉ là người chủ động dâng tới cửa.”

“Vị trí của cô và tôi trong lòng anh ấy, một trời một vực.”

“Tình cảm từ thời niên thiếu luôn đẹp đẽ nhất. Cho dù hai người có kết hôn, tôi vẫn sẽ mãi là người khắc sâu trong trái tim anh ấy.”

Cô ta rất thông minh, từng lời từng chữ đều như d.a.o đ.â.m vào lòng.

Chỉ là, hiện tại tôi đã không còn quan tâm nữa.

Thấy tôi vẫn bình thản tiếp tục kiểm tra, cô ta hạ giọng, gia tăng sức ép:

“Còn nữa, cô có biết không? Đêm đó sau khi cô bỏ đi, anh ấy đã đưa tôi về nhà và ngủ lại.”

“Khi cô trằn trọc không ngủ được, anh ấy đang ngủ rất ngon lành bên cạnh tôi.”

“Đó chính là người đàn ông mà cô đã yêu suốt ba năm.”

“Nói đi nói lại, tuy tôi đã gây ra cho cô một chút tổn thương, nhưng thật ra cô nên cảm ơn tôi. Chính tôi đã giúp cô nhìn rõ con người của anh ta, đúng không?”

Tôi khẽ cau mày, nét mặt nghiêm lại.

Dư Lộc cười đắc ý:

“Mới vừa rồi còn tỏ ra điềm tĩnh lắm cơ mà, sao thế? Không giả vờ nổi nữa à?”

Tôi lắc đầu, trầm ngâm một lát, rồi in ra một tờ kết quả, đưa cho cô ta.

“Siêu âm cho thấy tuyến v.ú bên phải của cô có tổn thương dạng khối, không loại trừ khả năng ung thư vú.”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com